Mùa hè ở Hà Nội là mùa của những cơn mưa bất chợt. Có lúc nóng như chảy da cháy thịt lại có lúc lạnh đến toàn thân phát run cầm cập thật không biết đường nào mà lần. Cũng giống như giờ phút này, mới đó trời còn nắng gay gắt thế mà chỉ trong cái chớp mắt đã mưa phùn lắc rắc giăng phủ.
Tôi ngồi cạnh cửa sổ, hai tay chống cằm nhìn ra bầu trời. Theo hướng nhìn này có thể thấy khu vườn xinh đẹp đang vùi mình trong hơi sương. Từng hạt mưa tí tách rơi tưới mát cho đất trời, thời tiết lúc này không thể khẳng định là xấu hay tốt nhưng đối với tôi, nó đủ lạnh khiến tôi cảm thấy thoải mái, đủ mát rượi thổi vào tận đáy lòng khiến tôi bất giác nghĩ về những gì đã xảy ra và về tương lại...
Tôi thấy tâm mình dường như đã tịnh lại, yên bình hơn rất nhiều.
- Uyển Nhi em đang làm gì?
Hàn phong đi đến ngồi cạnh tôi nở một nụ cười mê hoặc .
Tôi nhìn hắn cười đáp lại, nghiêng đầu dựa vào bờ vai săn chắc ấy quên đi những gì đáng để quên. Vòng một tay sang kéo tôi vào lòng, Hàn Phong đặt chiếc cằm lên trên đỉnh đầu tôi thoáng chốc hơi thở nam tính đã đặc quánh lại. Đột nhiên tôi nghĩ đến đảo, thật sự là rất muốn đi chơi, đi đến một hòn đảo nhỏ.
- Han 2Phong em có chuyện muốn nói với anh. - Tôi hơi tách người ra, ngước nhìn Hàn Phong mỉm cười.
Hàn Phong cúi đầu xuống nhìn tôi, vương cánh tay dài kéo tôi vào lòng thuận tiện xoa lên mái tóc rồi nói:
- Chuyện gì?
Tôi đầy tay Hàn Phong ra, bàn tay hắn đã làm tóc tôi trở nên xơ rối. Tôi cào cào lại mái tóc mỉm cười đáp:
- Đi chơi đi lâu rồi em không được đi chơi.
Hàn Phong gạt cánh tay của tôi ra, tiếp tục xoa mái tóc càng trở nên bù xù thích thú hỏI:
- Em muốn đi đâu?
Tôi mặc kệ hắn đang nghịch mái tóc nói thẳng vào vấn đề.
- Đi đảo.
Hàn phong gật đầu. Lúc này hắn với tay lấy chiếc lược trên bàn chải lại mái tóc đang rối trơ ra, buông lời trêu chọc.
- Tóc em xấu quá.
Nghe Hàn Phong nói vậy mặt tôi bắt đầu ửng đỏ thẹn quá hóa giận.
- Chẳng phải là kiệt tác anh tạo ra sao hả?
Hàn Phong cười thành tiếng.
- Em có biết bộ dạng hiện giờ của mình như thế nào không, thật giống Tiểu Bảo đang xù lông giận dữ.
Tôi trừng mắt nhìn Hàn Phong, cơn giận đã sớm tiêu hủy sự thẹn thùng trước đó của tôi.
- Anh dám nói em giống tiểu Bảo há chẳng phải kêu em giống con mèo hay sao!
Hàn phong cười lớn dịu giọng:
- Anh chỉ là đùa em không cần khẩn trương đến thế.
Tôi gạt cánh tay Hàn Phong ra hừ lạnh chỉ tay thẳng ra phía cửa.
- Không tiển.
Hàn phong nhận thấy tình hình nảy có chút không ồn vội vàng ôm cô vào lòng vuốt ve tấm lưng nhẹ nhàng nói, ngữ điệu của hắn lúc này như thanh âm của một loại nhạc du dương.
- Em đừng tức giận, em giận lên chã đẹp chút nào.
- Hàn Phong anh đang muốn em điên lên cho anh hả dạ à, hết mèo rồi đến xấu xí. Em là cô tiên thì anh không muốn anh muốn biến em thành bà điên phải hay không.
Tôi tức giận hét lớn xô ngã Hàn Phong. Sự giận dữ góp phần tăng lên sức mạnh mà khiến hắn ngạ vào cạnh bàn. Cánh tay săn chắc màu đồng hiện lên một mảng đỏ nỗi bật.
Hàn Phong nhìn Uyển Nhi thầm than khổ, bản thân thì ăn nói vụng về không biết lấy lòng người khác thì thôi, bây giờ chỉ vỗ về mà tự mình lại chuốc lấy phiền phức. Hắn nhíu mi tâm đứng dậy.
- Anh không sao chứ?
Tôi thấy Hàn Phong ngã thì vội vàng chạy đến, gương mặt giận dữ đã hóa thành nai vàng ngơ ngác.
Hàn Phong nhìn tôi dở khóc dở cười thở dài ão não.
- Em thử ngã xem có đau không. Bình thường chân yếu tay mềm mà khi túc giận lại có một sức mạnh khủng khiếp đến như vậy. Chắc anh nên đi khám xem cánh tay này có gãy hay không.
Tôi gãi gãi đầu, chỉ biết cười trừ ba chân bốn cẳng mà đi lấy hộp thuốc.
- Thôi đừng giận, ai kêu anh lại thích chọc giận em.
Hàn Phong hừ lạnh một tiếng. Sau chuyện lần này hắn đã rút ra được một kinh nghiệm rất là quý báu. Không nên chọc vào phụ nữ lúc họ giận dỗi, nếu không may mà phạm phải thì chỉ có một con đường duy nhất là "tự chuốc lấy phiền phức". Nghĩ đến đây Hàn Phong bỗng lắc đầu vẻ mặt dường như rất thậm tệ.
Không phải là đau đến thế chứ? Tôi nhìn Hàn Phong nhíu mày nói. Đỡ một cánh tay lên cẩn trọng nhẹ nhàng xem xét rồi bôi ít thuốc mỡ lên xoa đều khắp vùng đỏ đang sưng tấy lên.
- Đau đấy. - Hàn Phong vờ kêu lên một tiếng
- Thế à, em sẽ nhẹ nhàng. - Tôi ngước lên nhìn Hàn phong nhíu mi tâm, đau đến thế sao?
Hàn Phong khẽ cười. Vết thương này có là gì hắn vốn không để tâm. Nhìn cô đang chầm chậm xoa thuốc vẻ mặt chăm chú sợ phạm phải chỗ hắn đau thì khiến hắn bật cười. Hắn rất thích chọc cô, nhìn cô sợ hãi thật sự là điều mà hắn cảm thấy thích thú. Tuy có chút biến thái nhưng mà mặc kệ hắn vốn dĩ không cần quan tâm đó là tính cách của hắn. Nhìn cảnh tượng cô hoảng sợ nép mình vào hắn hay gương mặt trở nen méo mó đỏ gay khi hắn làm cô tức giận thì cái cảm giác này quả thật làm hắn rất dễ chịu, khiến hắn rất thỏa mãn. ( ==" Sở thích của Phong ca chỉ có thể dùng hai từ để hình dung " Biến thái ". -_-~)
Gương mặt ví chăm chú mà khiến tóc hai bên bết dính trên gò má hồng hồng, đôi môi đỏ căng mọng đang chum lại ra sức thổi thôi trên vết bầm. Bất chợt hắn muốn nếm hương vị của cô. Hàn Phong cúi đầu hôn lên môi cô rồi từ từ chuyển đế mái tóc đen nhánh óng ả. Một mùi thơm tho xộc vào mũi hắn khiến Hàn Phong cảm thấy dễ chịu mà không ngừng vùi mặt vào mái tóc đó bá đạo mà chiếm giữ mùi hương dịu nhẹ. Khắp người cô đều là khiến hắn mê mẩn như vậy tựa đang thưởng thức đủ hương vị trái cây ngọt ngào điên cuồng mà chính mình mất đi tâm kiểm soát. Hàn Phong lúc này ngẩng mặt lên nhìn cô, đôi mắt ưng sớm đã đổi màu chất giọng khàn đục như một loại rượu vang mê hoặc lấy cô.
- Nhi...khắp cơ thể em...ừm đều là thật thơm tho khiến anh rất thích.
Gương mặt trở nên đỏ lựng, tôi nhận thấy bầu không khí có phần trở nên ám mụi lập tức ngượng ngùng đánh yêu hắn dùng hết sức đẩy hắn ra ngoài khiến Hàn Phong bật cười khanh khách.
- Đi ra.
Rầm...Thình thịch...Thình thịch...
Tôi đóng sầm cửa lại. Tôi đặt tay lên nơi đang đập một cách hỗn loạn vuốt ve trấn an, mỉm cười hạnh phúc đôi mắt to tròn trở nên sóng sánh đẹp tựa lưu ly.
___________________________________________________________________
Thư phòng lạnh lẽo trong tòa thành rộng lớn.
- Ba nuôi tìm con có việc gì không ạ? - Cô gái có gương mặt trong sáng, đáy mắt dịu dàng hỏi.
Người đàn ông đã đứng tuổi ngồi trên chiếc xoay nghe được tiếng của cô gái thì từ từ xoay lại. Hai tay đặt lên bàn đan lồng vào nhau, gương mặt già dặn ẩn chứa đầy sự gian tà.
- Dạo này Hàn Phong sao rồi?
Cô gái mỉm cười đạp như một thiên thần nhưng sâu trong đáy mắt là một tia nhìn lạnh lẽo.
- Anh ấy sống rất tốt. Công ty đều rất phát triển trải dài khắp thị trường Âu - Mỹ. Còn về tổ chức D.H thì đã lấn sang nhiều nước ai nghe đến tên Hàn Phong đều phải khiếp sợ. Anh ấy đã ra tay sát hại Thiếu úy Harry nhưng cảnh sát cũng không làm được gì thế lực đang rất lớn mạnh. Có một tổ chức D.A đối đầu với anh ấy trong bóng tối. Tuy nhiên Hàn Phong đã yêu say đắm một cô gái.
Ông ta hờ hững nhếch một bên môi lạnh lùng tuyên bố:
- Đã có người yêu. Hừm ta không chấp nhận bất cứ ai khác ngoài con. Ta nghĩ đã đến lúc con cần phải xuất hiện.
Cô ta mỉm cười, nụ cười tỏa nắng gật đầu một cái.
- À mà tổ chức D.A mà con nói đã điều tra được gì rồi?
Cô gật đầu nói.
- Đứng đầu tổ chức ấy là một người đeo mặt nạ quỷ che đi một nữa khuôn mặt dáng dấp cao to đầy quyền lực. Đầu óc hắn ta rất linh hoạt có thể so sánh ngang tầm với Hàn Phong điều đặc biệt là thích Uyển Nhi muốn có được cô gái đó bằng tất cả mọi giá.
- Khoan. - Ông ta nhíu mày hô to một tiếng.
- Cô gái đó là ai?
- Cô ta tên Trần Uyển Nhi gia cảnh bình thường có một người mẹ bị bệnh ung thư máu là ca sĩ của công ty giải trí Sun và hiện tại đang sống cùng với Hàn Phong tại tòa thành cũng là người mà anh ấy dành hết tâm tư để yêu thương.
- Hừm
- Nói tiếp về tổ chức D.A đó.
- Vâng. Ngươi thần bí đó đã ra tay giết Đông Âu khi biết Hàn Phong đã bắt Đông Âu để hỏi rõ tung tích của con nhưng kết quả không thu được gì và càng không biết Hàn Phong đang tìm kiếm con. Tính cách lạnh lùng tàn nhẫn tương đồng với tính cách của Hàn Phong chỉ cần thứ mình muốn có thì nhất định phải giành cho kì được có tính chiếm hữu rất cao. Hiện nay không biết tổ chức đó ở đâu và cũng như có bao nhiêu người.
Ông ta hừ lạnh đôi mắt sắc bén đảo quanh cô gái.
- Con cho một đứa tay chân nhanh nhẹn hay tự mình lẻn vảo đó lấy danh nghĩa là hợp tác điều tra rồi dò la cho ta không thể để bất kì ai gây bất lợi cho Hàn Phong nghe rõ chưa.
- Vâng con đã biết.
- Được rồ ta cần thời gian suy nghĩ con có thể ra ngoài. - Ông ta xoay ghế lại quay lưng với cô gái
- Vâng.
Cô ta đáp rồi lẳng lặng ra ngoài trên tay cầm một chiếc chía khỏa nhìn chằm chằm váo nó rồi nghẹn ngào nói:
- Hàn Phong đã đến lúc anh cần biết được sự thật....
Tôi ngồi cạnh cửa sổ, hai tay chống cằm nhìn ra bầu trời. Theo hướng nhìn này có thể thấy khu vườn xinh đẹp đang vùi mình trong hơi sương. Từng hạt mưa tí tách rơi tưới mát cho đất trời, thời tiết lúc này không thể khẳng định là xấu hay tốt nhưng đối với tôi, nó đủ lạnh khiến tôi cảm thấy thoải mái, đủ mát rượi thổi vào tận đáy lòng khiến tôi bất giác nghĩ về những gì đã xảy ra và về tương lại...
Tôi thấy tâm mình dường như đã tịnh lại, yên bình hơn rất nhiều.
- Uyển Nhi em đang làm gì?
Hàn phong đi đến ngồi cạnh tôi nở một nụ cười mê hoặc .
Tôi nhìn hắn cười đáp lại, nghiêng đầu dựa vào bờ vai săn chắc ấy quên đi những gì đáng để quên. Vòng một tay sang kéo tôi vào lòng, Hàn Phong đặt chiếc cằm lên trên đỉnh đầu tôi thoáng chốc hơi thở nam tính đã đặc quánh lại. Đột nhiên tôi nghĩ đến đảo, thật sự là rất muốn đi chơi, đi đến một hòn đảo nhỏ.
- Han 2Phong em có chuyện muốn nói với anh. - Tôi hơi tách người ra, ngước nhìn Hàn Phong mỉm cười.
Hàn Phong cúi đầu xuống nhìn tôi, vương cánh tay dài kéo tôi vào lòng thuận tiện xoa lên mái tóc rồi nói:
- Chuyện gì?
Tôi đầy tay Hàn Phong ra, bàn tay hắn đã làm tóc tôi trở nên xơ rối. Tôi cào cào lại mái tóc mỉm cười đáp:
- Đi chơi đi lâu rồi em không được đi chơi.
Hàn Phong gạt cánh tay của tôi ra, tiếp tục xoa mái tóc càng trở nên bù xù thích thú hỏI:
- Em muốn đi đâu?
Tôi mặc kệ hắn đang nghịch mái tóc nói thẳng vào vấn đề.
- Đi đảo.
Hàn phong gật đầu. Lúc này hắn với tay lấy chiếc lược trên bàn chải lại mái tóc đang rối trơ ra, buông lời trêu chọc.
- Tóc em xấu quá.
Nghe Hàn Phong nói vậy mặt tôi bắt đầu ửng đỏ thẹn quá hóa giận.
- Chẳng phải là kiệt tác anh tạo ra sao hả?
Hàn Phong cười thành tiếng.
- Em có biết bộ dạng hiện giờ của mình như thế nào không, thật giống Tiểu Bảo đang xù lông giận dữ.
Tôi trừng mắt nhìn Hàn Phong, cơn giận đã sớm tiêu hủy sự thẹn thùng trước đó của tôi.
- Anh dám nói em giống tiểu Bảo há chẳng phải kêu em giống con mèo hay sao!
Hàn phong cười lớn dịu giọng:
- Anh chỉ là đùa em không cần khẩn trương đến thế.
Tôi gạt cánh tay Hàn Phong ra hừ lạnh chỉ tay thẳng ra phía cửa.
- Không tiển.
Hàn phong nhận thấy tình hình nảy có chút không ồn vội vàng ôm cô vào lòng vuốt ve tấm lưng nhẹ nhàng nói, ngữ điệu của hắn lúc này như thanh âm của một loại nhạc du dương.
- Em đừng tức giận, em giận lên chã đẹp chút nào.
- Hàn Phong anh đang muốn em điên lên cho anh hả dạ à, hết mèo rồi đến xấu xí. Em là cô tiên thì anh không muốn anh muốn biến em thành bà điên phải hay không.
Tôi tức giận hét lớn xô ngã Hàn Phong. Sự giận dữ góp phần tăng lên sức mạnh mà khiến hắn ngạ vào cạnh bàn. Cánh tay săn chắc màu đồng hiện lên một mảng đỏ nỗi bật.
Hàn Phong nhìn Uyển Nhi thầm than khổ, bản thân thì ăn nói vụng về không biết lấy lòng người khác thì thôi, bây giờ chỉ vỗ về mà tự mình lại chuốc lấy phiền phức. Hắn nhíu mi tâm đứng dậy.
- Anh không sao chứ?
Tôi thấy Hàn Phong ngã thì vội vàng chạy đến, gương mặt giận dữ đã hóa thành nai vàng ngơ ngác.
Hàn Phong nhìn tôi dở khóc dở cười thở dài ão não.
- Em thử ngã xem có đau không. Bình thường chân yếu tay mềm mà khi túc giận lại có một sức mạnh khủng khiếp đến như vậy. Chắc anh nên đi khám xem cánh tay này có gãy hay không.
Tôi gãi gãi đầu, chỉ biết cười trừ ba chân bốn cẳng mà đi lấy hộp thuốc.
- Thôi đừng giận, ai kêu anh lại thích chọc giận em.
Hàn Phong hừ lạnh một tiếng. Sau chuyện lần này hắn đã rút ra được một kinh nghiệm rất là quý báu. Không nên chọc vào phụ nữ lúc họ giận dỗi, nếu không may mà phạm phải thì chỉ có một con đường duy nhất là "tự chuốc lấy phiền phức". Nghĩ đến đây Hàn Phong bỗng lắc đầu vẻ mặt dường như rất thậm tệ.
Không phải là đau đến thế chứ? Tôi nhìn Hàn Phong nhíu mày nói. Đỡ một cánh tay lên cẩn trọng nhẹ nhàng xem xét rồi bôi ít thuốc mỡ lên xoa đều khắp vùng đỏ đang sưng tấy lên.
- Đau đấy. - Hàn Phong vờ kêu lên một tiếng
- Thế à, em sẽ nhẹ nhàng. - Tôi ngước lên nhìn Hàn phong nhíu mi tâm, đau đến thế sao?
Hàn Phong khẽ cười. Vết thương này có là gì hắn vốn không để tâm. Nhìn cô đang chầm chậm xoa thuốc vẻ mặt chăm chú sợ phạm phải chỗ hắn đau thì khiến hắn bật cười. Hắn rất thích chọc cô, nhìn cô sợ hãi thật sự là điều mà hắn cảm thấy thích thú. Tuy có chút biến thái nhưng mà mặc kệ hắn vốn dĩ không cần quan tâm đó là tính cách của hắn. Nhìn cảnh tượng cô hoảng sợ nép mình vào hắn hay gương mặt trở nen méo mó đỏ gay khi hắn làm cô tức giận thì cái cảm giác này quả thật làm hắn rất dễ chịu, khiến hắn rất thỏa mãn. ( ==" Sở thích của Phong ca chỉ có thể dùng hai từ để hình dung " Biến thái ". -_-~)
Gương mặt ví chăm chú mà khiến tóc hai bên bết dính trên gò má hồng hồng, đôi môi đỏ căng mọng đang chum lại ra sức thổi thôi trên vết bầm. Bất chợt hắn muốn nếm hương vị của cô. Hàn Phong cúi đầu hôn lên môi cô rồi từ từ chuyển đế mái tóc đen nhánh óng ả. Một mùi thơm tho xộc vào mũi hắn khiến Hàn Phong cảm thấy dễ chịu mà không ngừng vùi mặt vào mái tóc đó bá đạo mà chiếm giữ mùi hương dịu nhẹ. Khắp người cô đều là khiến hắn mê mẩn như vậy tựa đang thưởng thức đủ hương vị trái cây ngọt ngào điên cuồng mà chính mình mất đi tâm kiểm soát. Hàn Phong lúc này ngẩng mặt lên nhìn cô, đôi mắt ưng sớm đã đổi màu chất giọng khàn đục như một loại rượu vang mê hoặc lấy cô.
- Nhi...khắp cơ thể em...ừm đều là thật thơm tho khiến anh rất thích.
Gương mặt trở nên đỏ lựng, tôi nhận thấy bầu không khí có phần trở nên ám mụi lập tức ngượng ngùng đánh yêu hắn dùng hết sức đẩy hắn ra ngoài khiến Hàn Phong bật cười khanh khách.
- Đi ra.
Rầm...Thình thịch...Thình thịch...
Tôi đóng sầm cửa lại. Tôi đặt tay lên nơi đang đập một cách hỗn loạn vuốt ve trấn an, mỉm cười hạnh phúc đôi mắt to tròn trở nên sóng sánh đẹp tựa lưu ly.
___________________________________________________________________
Thư phòng lạnh lẽo trong tòa thành rộng lớn.
- Ba nuôi tìm con có việc gì không ạ? - Cô gái có gương mặt trong sáng, đáy mắt dịu dàng hỏi.
Người đàn ông đã đứng tuổi ngồi trên chiếc xoay nghe được tiếng của cô gái thì từ từ xoay lại. Hai tay đặt lên bàn đan lồng vào nhau, gương mặt già dặn ẩn chứa đầy sự gian tà.
- Dạo này Hàn Phong sao rồi?
Cô gái mỉm cười đạp như một thiên thần nhưng sâu trong đáy mắt là một tia nhìn lạnh lẽo.
- Anh ấy sống rất tốt. Công ty đều rất phát triển trải dài khắp thị trường Âu - Mỹ. Còn về tổ chức D.H thì đã lấn sang nhiều nước ai nghe đến tên Hàn Phong đều phải khiếp sợ. Anh ấy đã ra tay sát hại Thiếu úy Harry nhưng cảnh sát cũng không làm được gì thế lực đang rất lớn mạnh. Có một tổ chức D.A đối đầu với anh ấy trong bóng tối. Tuy nhiên Hàn Phong đã yêu say đắm một cô gái.
Ông ta hờ hững nhếch một bên môi lạnh lùng tuyên bố:
- Đã có người yêu. Hừm ta không chấp nhận bất cứ ai khác ngoài con. Ta nghĩ đã đến lúc con cần phải xuất hiện.
Cô ta mỉm cười, nụ cười tỏa nắng gật đầu một cái.
- À mà tổ chức D.A mà con nói đã điều tra được gì rồi?
Cô gật đầu nói.
- Đứng đầu tổ chức ấy là một người đeo mặt nạ quỷ che đi một nữa khuôn mặt dáng dấp cao to đầy quyền lực. Đầu óc hắn ta rất linh hoạt có thể so sánh ngang tầm với Hàn Phong điều đặc biệt là thích Uyển Nhi muốn có được cô gái đó bằng tất cả mọi giá.
- Khoan. - Ông ta nhíu mày hô to một tiếng.
- Cô gái đó là ai?
- Cô ta tên Trần Uyển Nhi gia cảnh bình thường có một người mẹ bị bệnh ung thư máu là ca sĩ của công ty giải trí Sun và hiện tại đang sống cùng với Hàn Phong tại tòa thành cũng là người mà anh ấy dành hết tâm tư để yêu thương.
- Hừm
- Nói tiếp về tổ chức D.A đó.
- Vâng. Ngươi thần bí đó đã ra tay giết Đông Âu khi biết Hàn Phong đã bắt Đông Âu để hỏi rõ tung tích của con nhưng kết quả không thu được gì và càng không biết Hàn Phong đang tìm kiếm con. Tính cách lạnh lùng tàn nhẫn tương đồng với tính cách của Hàn Phong chỉ cần thứ mình muốn có thì nhất định phải giành cho kì được có tính chiếm hữu rất cao. Hiện nay không biết tổ chức đó ở đâu và cũng như có bao nhiêu người.
Ông ta hừ lạnh đôi mắt sắc bén đảo quanh cô gái.
- Con cho một đứa tay chân nhanh nhẹn hay tự mình lẻn vảo đó lấy danh nghĩa là hợp tác điều tra rồi dò la cho ta không thể để bất kì ai gây bất lợi cho Hàn Phong nghe rõ chưa.
- Vâng con đã biết.
- Được rồ ta cần thời gian suy nghĩ con có thể ra ngoài. - Ông ta xoay ghế lại quay lưng với cô gái
- Vâng.
Cô ta đáp rồi lẳng lặng ra ngoài trên tay cầm một chiếc chía khỏa nhìn chằm chằm váo nó rồi nghẹn ngào nói:
- Hàn Phong đã đến lúc anh cần biết được sự thật....
/73
|