Thấm thoát cũng đã ba năm trôi qua kể từ ngày cô rời đi tòa thành, trong suốt ba năm Hàn Phong đã không ngừng tìm kiếm nhưng hết lần này lần khác đều thất vọng. Mỗi khi ra ngoài nhìn một người có ngoại hình giống như cô Hàn Phong lại vội vã xuống xe níu lại cũng như vào lúc này hắn lại nhìn thấy một người giống hệt như cô đang đi qua trước mặt hắn nhưng không thể làm gì được. Là vì hắn sợ, hắn sợ không phải là cô. Hắn sợ nhận nhầm một lần nữa hắn sẽ càng thêm đau khổ khi khơi ra vết thương lòng này...
Nhìn cô gái đó hắn lại đau thắt lòng ngửa cổ uống một hơi hết ly rượu mạnh. Hắn bây giờ đang ở Nga, đang ở trên một con phố nhỏ trong một quán bar không náo nhiệt để tiếp những vị đối tác của tập đoàn hắn. Bây giờ hắn không còn kén chọn như trước, tâm tình cũng không cứng nhắc như xưa, mọi thứ đối với hắn dần dần được buông lõng, hắn chọn bar này vì nơi đây có thể trực tiếp nhìn ra vườn hoa hướng dương, nơi đây cũng không ồn ào vì đây là bar riêng của hắn dùng để đến đây thư thả tâm tình, ngay cả thành phố này cũng thuộc quyền sở hữu của hắn.
- Tổng giám đốc Hàn ngài có cần đi nghĩ không? Ngài uống nhiều lắm rồi. - Một vị đối tác nhìn thấy bộ dạng của hắn thì có ý nhắc nhở.
- Không cần. Tôi rất tỉnh táo. - Hàn Phong uống cạn một ly rượu tiếp tục nói.
- Nhưng tôi thấy...
- Tôi nói không sao. - Hàn Phong không đợi người đó nói liền ngắt lời chính mình chìm vào rượu.
- Vậy chúng ta bàn về lần hợp tác lần này ngài thấy thế nào? - Vị đối tác nói.
- Được.
- Lần này tôi đến đây là muốn thu mua một nửa cánh đồng hướng dương này để làm cơ sở sản xuất rượu. Tôi sẽ dùng những cánh hoa hướng dương chế tạo ra loại rượu bậc nhất để cung cấp cho bên ngài, ngài thấy có được hay không?
- Ông muốn mua một nửa cánh đồng? - Hàn Phong hỏi lại, cánh đồng này là hắn rất thích vì Uyển Nhi rất thích hoa hướng dương. Hắn đã cất công thuê người trồng mà bây giờ người này lại muốn thu mua thật khiến công sức hắn đổ sông đổ biển hay sao?
- PHải, phải ngài nghĩ xem rượu trên thế giới không có tập đoàn nào là sản xuất hoa hướng dương là nguyên liệu chính, ngài nghĩ xem nếu bây giờ chúng ta hợp tác há chẳng phải là rất lời hay sao? - Vị đối tác cố gắng thuyết phục.
Cũng phải nếu như thế thì rất tốt nhưng...
- Tôi phải suy nghĩ...
- Ngài còn chần chờ gì nữa. Tôi đã có người điều chế rất giỏi pha sẵn một chai rượu từ hoa hướng dương ngài có hay không nhã hứng muốn thưởng thức?
Hàn Phong rất sảng khoái đáp:
- Rất có nhã hứng, cũng lâu rồi tôi chưa được uống.
- Tôi biết rồi. William mang cho tôi một chai để tổng giám đốc Hàn thưởng thức. - Vị đối tác đó nói với người ngồi cạnh, anh ta nhận lệnh lập tức đi thi hành.
Chưa đến mười phút chai rượu hảo hạng đã được bày trước mắt Hàn Phong, vị đối tác lập tức khui nắp một cách dân nhà nghề rồi đổ ra một chiếc ly sạch tươi cười đưa cho Hàn Phong.
- Ngài thấy sao có phải rất tuyệt hay không?
Hàn Phong uống một ngụm rượu, mùi vị rất quen khiến hắn nhíu mày, uống ngụm thứ hai hắn liền ngạc nhiên ra mặt nhíu mày càng chặt:
- Tôi đã từng uống rượu này rồi.
Vị đối tác nghe Hàn Phong nói vậy thì ánh mắt không thoát khỏi sự ngạc nhiên, còn ngạc nhiên hơn cả hắn. Một lúc sau mới cười không tin tưởng nói:
- Sao có thể đây là do người pha chế chuyên nghiệp của chúng tôi làm ra mà, sao có thể?!!
- Tôi không nói dối quả thật tôi đã từng uống.
Hàn Phong đưa mũi sát vào thành ly hít một hơi, quả thật mùi rất giống thơm thoang thoảng lại dịu dịu quả thật hắn rất quen không nói lầm tuyệt đối. Uyển Nhi đã từng pha chế cho hắn một ly rượu như thế này, cô nói cô rất thích hoa hướng dương nếu chỉ ngắm thì uống phí quá hay pha chế một ly rượu xem mùi vị ra sao? Nghĩ vậy cô liền bắt tay nghiên cứu , sau nhiều lần thất bại cô mới cho ra một ly rượu tuyệt hảo như thế. Màu vàng nhạt của cánh hoa hương thơm không quá nồng của mùi hoa vả lại hơi ngòn ngọt của hạt quả thật hắn không thể nào quên được mùi vị đó.
- Tôi có thể gặp người pha chế hay không? - Hàn Phong uống một ngụm , khóe môi giãn ra mỉm cười nói.
- Được chứ. Tôi lập tức đích thân đi mời. - Vị đối tác nói.
- Vậy làm phiền ông rồi. - Hàn Phong xoay chiếc ly trong tay bên môi nở một nụ cười nhàn nhạt.
- Ngài khách sáo quá. - Vị đối tác kia nói xong rồi quay đi.
Hàn Phong trong lòng không ngừng nổi lên trí tò mò, sự nhộn nhịp trong tim hắn cũng nổi lên khi nghe được gặp người pha chế đó. Đó là ai, có phải là cô hay không? Có phải là người hắn tìm hay không? Hàng vạn câu trả lời liên tục xoay quanh trong đầu hắn cho đến khi vị đối tác đó đi về phái hắn Hàn Phong lập tức đứng lên nhưng chưa kịp nói đã nghe câu nói của vị đối tác kia.
- Cô ấy không có ở đây. Cô ấy đi hái hoa hướng dương rồi. Thật làm ngài thất vọng.
Hàn Phong lập tức chạy vụt ra ngoài trong sự ngỡ ngàng của bọn họ gương mặt hắn không giấu nỗi phấn khích người đó chắc chắn là cô rồi. Hắn chạy một hồi lâu mới chạy đến cánh đồng đầy hoa hướng dương mới tìm được bóng hình đó, mảnh mai quá lại kiều diễm như thế trong đầu hắn liền hiện lên câu hỏi:
- Có phải là em không?
Nhìn cô gái đó hắn lại đau thắt lòng ngửa cổ uống một hơi hết ly rượu mạnh. Hắn bây giờ đang ở Nga, đang ở trên một con phố nhỏ trong một quán bar không náo nhiệt để tiếp những vị đối tác của tập đoàn hắn. Bây giờ hắn không còn kén chọn như trước, tâm tình cũng không cứng nhắc như xưa, mọi thứ đối với hắn dần dần được buông lõng, hắn chọn bar này vì nơi đây có thể trực tiếp nhìn ra vườn hoa hướng dương, nơi đây cũng không ồn ào vì đây là bar riêng của hắn dùng để đến đây thư thả tâm tình, ngay cả thành phố này cũng thuộc quyền sở hữu của hắn.
- Tổng giám đốc Hàn ngài có cần đi nghĩ không? Ngài uống nhiều lắm rồi. - Một vị đối tác nhìn thấy bộ dạng của hắn thì có ý nhắc nhở.
- Không cần. Tôi rất tỉnh táo. - Hàn Phong uống cạn một ly rượu tiếp tục nói.
- Nhưng tôi thấy...
- Tôi nói không sao. - Hàn Phong không đợi người đó nói liền ngắt lời chính mình chìm vào rượu.
- Vậy chúng ta bàn về lần hợp tác lần này ngài thấy thế nào? - Vị đối tác nói.
- Được.
- Lần này tôi đến đây là muốn thu mua một nửa cánh đồng hướng dương này để làm cơ sở sản xuất rượu. Tôi sẽ dùng những cánh hoa hướng dương chế tạo ra loại rượu bậc nhất để cung cấp cho bên ngài, ngài thấy có được hay không?
- Ông muốn mua một nửa cánh đồng? - Hàn Phong hỏi lại, cánh đồng này là hắn rất thích vì Uyển Nhi rất thích hoa hướng dương. Hắn đã cất công thuê người trồng mà bây giờ người này lại muốn thu mua thật khiến công sức hắn đổ sông đổ biển hay sao?
- PHải, phải ngài nghĩ xem rượu trên thế giới không có tập đoàn nào là sản xuất hoa hướng dương là nguyên liệu chính, ngài nghĩ xem nếu bây giờ chúng ta hợp tác há chẳng phải là rất lời hay sao? - Vị đối tác cố gắng thuyết phục.
Cũng phải nếu như thế thì rất tốt nhưng...
- Tôi phải suy nghĩ...
- Ngài còn chần chờ gì nữa. Tôi đã có người điều chế rất giỏi pha sẵn một chai rượu từ hoa hướng dương ngài có hay không nhã hứng muốn thưởng thức?
Hàn Phong rất sảng khoái đáp:
- Rất có nhã hứng, cũng lâu rồi tôi chưa được uống.
- Tôi biết rồi. William mang cho tôi một chai để tổng giám đốc Hàn thưởng thức. - Vị đối tác đó nói với người ngồi cạnh, anh ta nhận lệnh lập tức đi thi hành.
Chưa đến mười phút chai rượu hảo hạng đã được bày trước mắt Hàn Phong, vị đối tác lập tức khui nắp một cách dân nhà nghề rồi đổ ra một chiếc ly sạch tươi cười đưa cho Hàn Phong.
- Ngài thấy sao có phải rất tuyệt hay không?
Hàn Phong uống một ngụm rượu, mùi vị rất quen khiến hắn nhíu mày, uống ngụm thứ hai hắn liền ngạc nhiên ra mặt nhíu mày càng chặt:
- Tôi đã từng uống rượu này rồi.
Vị đối tác nghe Hàn Phong nói vậy thì ánh mắt không thoát khỏi sự ngạc nhiên, còn ngạc nhiên hơn cả hắn. Một lúc sau mới cười không tin tưởng nói:
- Sao có thể đây là do người pha chế chuyên nghiệp của chúng tôi làm ra mà, sao có thể?!!
- Tôi không nói dối quả thật tôi đã từng uống.
Hàn Phong đưa mũi sát vào thành ly hít một hơi, quả thật mùi rất giống thơm thoang thoảng lại dịu dịu quả thật hắn rất quen không nói lầm tuyệt đối. Uyển Nhi đã từng pha chế cho hắn một ly rượu như thế này, cô nói cô rất thích hoa hướng dương nếu chỉ ngắm thì uống phí quá hay pha chế một ly rượu xem mùi vị ra sao? Nghĩ vậy cô liền bắt tay nghiên cứu , sau nhiều lần thất bại cô mới cho ra một ly rượu tuyệt hảo như thế. Màu vàng nhạt của cánh hoa hương thơm không quá nồng của mùi hoa vả lại hơi ngòn ngọt của hạt quả thật hắn không thể nào quên được mùi vị đó.
- Tôi có thể gặp người pha chế hay không? - Hàn Phong uống một ngụm , khóe môi giãn ra mỉm cười nói.
- Được chứ. Tôi lập tức đích thân đi mời. - Vị đối tác nói.
- Vậy làm phiền ông rồi. - Hàn Phong xoay chiếc ly trong tay bên môi nở một nụ cười nhàn nhạt.
- Ngài khách sáo quá. - Vị đối tác kia nói xong rồi quay đi.
Hàn Phong trong lòng không ngừng nổi lên trí tò mò, sự nhộn nhịp trong tim hắn cũng nổi lên khi nghe được gặp người pha chế đó. Đó là ai, có phải là cô hay không? Có phải là người hắn tìm hay không? Hàng vạn câu trả lời liên tục xoay quanh trong đầu hắn cho đến khi vị đối tác đó đi về phái hắn Hàn Phong lập tức đứng lên nhưng chưa kịp nói đã nghe câu nói của vị đối tác kia.
- Cô ấy không có ở đây. Cô ấy đi hái hoa hướng dương rồi. Thật làm ngài thất vọng.
Hàn Phong lập tức chạy vụt ra ngoài trong sự ngỡ ngàng của bọn họ gương mặt hắn không giấu nỗi phấn khích người đó chắc chắn là cô rồi. Hắn chạy một hồi lâu mới chạy đến cánh đồng đầy hoa hướng dương mới tìm được bóng hình đó, mảnh mai quá lại kiều diễm như thế trong đầu hắn liền hiện lên câu hỏi:
- Có phải là em không?
/73
|