VỢ CHỒNG QUÁI NHÂN
Tiêu Dật, thì ra anh luôn lừa em!
Ngày thứ bảy sau khi Tiêu Đại boss đi công tác, Nặc Nặc thấy không chịu nổi.
Ngoài việc mong ngóng Tiêu Dật về nhanh để giải thoát cho mình khỏi các món ăn toàn thịt kia, Nặc Nặc thấy… hơi nhớ Tiêu Đại boss rồi. >_<
Vốn thế mà, Nặc Nặc nghĩ hai người hôn nhau rồi thì giống như đã ký kết gì đó. Huống hồ gì Tiêu Đại boss hôm ấy còn thẳng thắn bày tỏ là anh thích cô. Nhưng, tình hình bây giờ cho thấy, Tiêu Dật đâu có chút biểu hiện là thích mình?
Đi bảy ngày, điện thoại? Không.
Tin nhắn? Không.
Đến email cũng chả có…
Nghĩ đến đó, Nặc Nặc không kìm được tiếng thở dài, Tiêu Đại boss nghĩ gì vậy nhỉ? Nếu không thích cô thì những việc anh đã làm trước đó không giải thích được, nhưng nếu thích cô, sao có thể ung dung thản nhiên đi công tác, mà chẳng thèm chào cô một tiếng?
Cô nàng Nặc Nặc băn khoăn vô cùng, cuối cùng quyết định chủ động xuất kích.
Ai bảo cô thực sự là, có một tí ti… nhớ người ta chứ? Thế là Nặc Nặc ôm điện thoại di động ngẩn ngơ cả buổi tối, bấm rồi xóa, xóa rồi bấm, mất hơn tiếng đồng hồ, lao tâm khổ tứ viết một tin nhắn, nội dung như sau:
“Có rảnh không? Nếu rảnh thì bấm xuống…
Vẫn rảnh à? Nếu có thì bấm lên trên XD.”
Kiểm tra n lần sau, xác định nội dung không có sai sót, bèn nghiến răng, gửi đi, thành công.
Lại đợi chừng nửa phút, đoán chừng người ta đã nhận được tin, Nặc Nặc cố làm ra vẻ hoảng hốt, nhưng rất điềm tĩnh gửi đi tin nhắn thứ hai, nội dung như sau, “Xin lỗi, xin lỗi, Tiêu tổng, em gửi nhầm.”
Nặc Nặc thừa nhận, mình đúng là rất… rảnh!
Nhưng bắt cô mặt dày đi liên lạc với Tiêu Đại boss thì cô không làm được, nên Nặc Nặc cũng như những cô gái khác, nói một đằng làm một nẻo. Tiếp đó chỉ cần đợi người ta hồi âm. Nếu Tiêu Đại boss nhắn lại thì có thể tiện hỏi thăm anh khi nào về, gần đây làm gì, có nhớ em không… Không đúng, không đúng, có nhớ Tiểu Tuấn không. Nhưng nếu Tiêu Đại boss không nhắn lại thì cô chỉ xem như gửi nhầm, không đến nỗi mất mặt lắm.
Thế là yên tâm đợi chờ, còn ăn cơm tối với bố mẹ, rửa bát, dạo bộ sau bữa cơm, về nhà giặt quần áo, đến mười giờ rưỡi tối, điện thoại di động vẫn nằm yên lặng trên bàn, không nhúc nhích. Nặc Nặc có phần tuyệt vọng, có lẽ… Tiêu Dật đi công tác quá bận chăng, đến nỗi không có cả thời gian gửi tin cho mình, Nặc Nặc ức chế nghĩ vậy.
Nặc Nặc như quả bóng bị chích xì hơi, đang định tắm rửa đi ngủ thì âm báo tin nhắn reo vang. Nặc Nặc gần như chồm lên đến xem, vừa mở ra thì đã tuyệt vọng.
Bạn có tin mới, người gửi: tổng đài phục vụ, số điện thoại: 1380013800.
Nặc Nặc chống cằm thở dài thườn thượt, dùng ngón cái bấm xem, thờ ơ nhìn nội dung tin nhắn: 1354XXXXXXX đã nạp 100 tệ cho bạn, thời hạn sử dụng đến 22 giờ 2 phút ngày 31 tháng 7 năm 2010.
Nặc Nặc đớ lưỡi, mắt trợn trắng. Nguyên nhân cô đứng hình, ngoài miếng bánh từ trên trời rơi xuống, lại có người bất ngờ nạp tiền cho mình. Và quan trọng hơn là, Nặc Nặc cảm thấy số điện thoại này hơi quen. Chắc không phải là…
Nặc Nặc chưa kịp tra số di động thì di động của cô rung lên, trên màn hình hiện rõ tên người ấy: Tiêu Dật.
Nặc Nặc nuốt nước bọt, nhịp tim chậm cả nửa phách, cuối cùng run rẩy mở điện thoại di động ra: “Alô?”
“Cô ngốc ạ, điện thoại của em hết tiền rồi.”
Nhiều năm về sau, khi Tiêu Dật và Nặc Nặc đã kết hôn và có hai đứa con, Nặc Nặc vẫn nhớ như in khi Tiêu Dật nói câu ấy, tim cô đã nở đầy niềm hạnh phúc ngọt ngào. Cảm giác ấy còn khiến cô vui sướng hơn cả khi Đại boss tỏ tình nữa.
Nếu trong lòng Nặc Nặc trước đó còn tồn tại chút do dự và không chắc chắn với tình cảm này, thì giờ phút ấy, tất cả đã tan biến như mây khói theo ba chữ “cô ngốc ạ” rồi. Bảy ngày chờ đợi và dằn vặt, cũng bốc hơi theo ba chữ đó cả.
Tối ấy, ngay cả trong mơ, Nặc Nặc cũng mỉm cười rất ngọt ngào.
Sau việc đó Nặc Nặc mới biết mình quả là con thỏ trắng hồ đồ. Thực ra, lúc cô nhắn tin, Tiêu Đại boss vừa về khách sạn đang tắm rửa. Đến khi anh sạch sẽ thơm tho, bước ra khỏi phòng tắm thấy tin nhắn của Nặc Nặc, rồi gọi lại thì bên kia vẳng đến một giọng nữ rất mẫu mực:
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đã bị tạm ngừng hoạt động.” (Ở Trung Quốc, khi điện thoại di động hết tiền sẽ bị khóa hai chiều hoàn toàn, chứ không quy định ngày sử dụng như ở Việt Nam)
Vì khách sạn mà Tiêu Đại boss ở được xây dựng giữa lưng chừng núi, hoang vu hẻo lánh, không mua card để nạp tiền được, Tiêu Đại boss không nói năng gì, ăn mặc chỉnh tề rồi lái xe ra khỏi khách sạn, khoảng hơn nửa tiếng sau mới vào được thành phố, nạp tiền cho điện thoại của Nặc Nặc rồi mới gọi điện cho cô.
Nặc Nặc nghe giải thích xong, cảm động vô cùng, đầu đập bàn xin lỗi rối rít: “Em xin lỗi em xin lỗi.” Kết quả vừa nói xong, đã nghe Tiêu đại boss trầm tĩnh bảo: “Không cần xin lỗi, em bù đắp cho anh thế nào?”
Người nói vô tình người nghe có ý, Nặc Nặc nghe xong, mặt tự dưng đỏ bừng lên, trong đầu cứ hiện lên cảnh hai người hôn nhau đêm ấy, cũng may Tiêu đại boss không ở đây, nếu không thì thật sự là mất mặt chết đi được.
“Anh muốn em bù đắp thế nào?”
“Ừ, anh đang download “Hoàng Diễm”.”
Nặc Nặc lặng lẽ, im bặt.
Không ngờ Tiêu đại boss cũng chơi game online? Trò chơi 3D rất dễ thương “Hoàng Diễm” này chẳng phải là trò chơi mà mình đang chơi hay sao?
Nặc Nặc e dè, “Ý anh là…”
Tiêu Dật sảng khoái thừa nhận, “Hôm ấy đến nhà em, thấy em đang chơi nên download.”
{{{(>_<)}}}
Tiêu đại boss, anh không thể… khéo léo uyển chuyển hơn ư?
Nặc Nặc túm tóc ing~, đang không biết đối đáp thế nào thì nghe Tiêu Dật nói tiếp: “Muốn bù đắp, em nâng cấp cho anh đi.”
Nặc Nặc chơi game online không giống người khác.
Người khác chơi game online hoặc là chịu nhiều áp lực trong cuộc sống, muốn tìm cảm giác thỏa mãn trong game; hoặc là vì các cô em chơi game này rất nhiều, vào để đùa bỡn và tìm niềm vui; cũng có thể là vì muốn tìm cảm giác đồng đội, mọi người cùng nhau đi đánh boss.
Nhưng Nặc Nặc chơi game online trước nay luôn đơn thương độc mã. = =
Mục đích chơi game online của Nặc Nặc rất đơn giản, chính là chém quái – rất sảng khoái. Khi không vui trong cuộc sống, trong lòng có lúc bực bội, vào game tìm một đám quái vật, mở liền chức năng đội nhóm để chém, hoặc chém từng nhát vào chúng, khiến Nặc Nặc cảm thấy rất khoái trá.
Nên Nặc Nặc chơi game online, một là không thích đội nhóm, hai là không thích vào đội vào nhóm, trước nay đều độc hành hiệp. Quy thành chơi game là tiếp nhận nhiệm vụ – đánh quái – hoàn thành nhiệm vụ – rồi chơi nhiệm vụ tiếp. Một người bạn thân của Nặc Nặc đã từng nói, Nặc Nặc chơi game có thể tìm ra cảm giác đơn độc khó tả.
Thế nên mới nói, đối với việc Tiêu đại boss đột ngột muốn chơi “Hoàng Diễm”, đồng thời bảo mình là sư phụ đi tăng cấp cho anh, Nặc Nặc vừa thấy hoảng vừa thấy sợ. Cô không thích đội nhóm là vì ngại phiền phức, bây giờ lại phải đưa Tiêu đại boss đi tăng cấp, khiến Nặc Nặc nghĩ thế nào cũng thấy kỳ cục.
Nhưng cũng may Tiêu đại boss không hổ là thiên tài, vào game chưa mười phút đã thuần thục các thao tác, Nặc Nặc đưa Tiêu đại boss đến thánh địa luyện cấp tám mươi nào đó, tạo đội rồi đưa Tiêu đại boss vào vùng an toàn, tự mình đi chém quái.
Một đặc điểm lớn khác khi Nặc Nặc chơi game là:Chưa bao giờ treo máy. Vốn dĩ, cô chơi game để thấy cảm giác thỏa mãn khi chém quái, xả stress, nếu cứ treo máy để đó, thản nhiên nhìn màn hình vi tính tự chơi, thì còn có ý nghĩa gì?
Đó cũng là một trong những nguyên nhân mà Nặc Nặc không muốn làm nhiệm vụ cùng đội nhóm, người khác có thể treo máy cả đêm, còn bạn có thể tự tay giết quái suốt đêm không? Nhưng lúc này đây, vì Tiêu đại boss, Nặc Nặc vẫn hào hứng khoái chí chém quái ing~.
Không quá nửa tiếng sau, Tiêu đại boss đã tăng lên mười lăm cấp. Tiêu Dật thấy thế thì thản nhiên gõ một hàng chữ.
[Đội nhóm Tôi là Tiêu Dật]: Rất tốt, tiếp tục đánh, hôm nay tăng đến cấp 20.
[Đội nhóm Nặc Nặc vô vi]: Ồ.
Nặc Nặc nghe mệnh lệnh của Tiêu đại boss, ngoan ngoãn tiếp tục chém quái. Nhưng trong lòng lại thấy hơi uất ức, người ta chơi game online đều được bạn trai yêu thương chiều chuộng, con trai đưa con gái đi luyện cấp, tặng trang bị. Nhưng đến cô, sao lại ngược lại? Tiêu đại boss rõ ràng là người rất mạnh, đến đặt tên trong game online cũng vô cùng ngỗ ngược – Tôi là Tiêu Dật.
Cái tên ấy nhìn một cái đã thấy tính chất giống “Tôi là Obama”, nhìn là biết người nổi tiếng. Nhưng, một người ngỗ ngược như thế lại cam đóng vai thư sinh, để một cô gái đưa mình đi tăng cấp chém quái. Nặc Nặc không hiểu nổi nhưng lại chẳng dám hỏi, khó khăn lắm mới chơi được thêm nửa tiếng nữa, Tiêu Dật cuối cùng đã lên cấp 20.
Nặc Nặc thấy thế, vội vàng vẫy đuôi gõ chữ:
[Đội nhóm Nặc Nặc vô vi]: (nụ cười đáng yêu) Cuối cùng đến cấp 20 rồi.
[Đội nhóm Tôi là Tiêu Dật]: Ừ, vậy chúng ta kết hôn.
Nặc Nặc thấy câu trả lời đó thì đần mặt ra, lúc phản ứng kịp đã gõ một hàng dấu chấm.
Tư duy của Tiêu đại boss đúng là… quá nhạy bén ư? Tại sao rõ ràng là đang đánh quái, tự dưng lại bảo đi kết… kết hôn?! Tiêu Dật có lẽ không đoán ra phản ứng của Nặc Nặc nên lại thản nhiên gõ một dòng.
[Đội nhóm Tôi là Tiêu Dật]: Anh thấy trên trang chủ, nhân vật cấp 20 có thể kết hôn. Vợ chồng có rất nhiều nhiệm vụ phu thê, kinh nghiệm cũng rất cao, có vấn đề gì à?
Tiêu Dật, thì ra anh luôn lừa em!
Ngày thứ bảy sau khi Tiêu Đại boss đi công tác, Nặc Nặc thấy không chịu nổi.
Ngoài việc mong ngóng Tiêu Dật về nhanh để giải thoát cho mình khỏi các món ăn toàn thịt kia, Nặc Nặc thấy… hơi nhớ Tiêu Đại boss rồi. >_<
Vốn thế mà, Nặc Nặc nghĩ hai người hôn nhau rồi thì giống như đã ký kết gì đó. Huống hồ gì Tiêu Đại boss hôm ấy còn thẳng thắn bày tỏ là anh thích cô. Nhưng, tình hình bây giờ cho thấy, Tiêu Dật đâu có chút biểu hiện là thích mình?
Đi bảy ngày, điện thoại? Không.
Tin nhắn? Không.
Đến email cũng chả có…
Nghĩ đến đó, Nặc Nặc không kìm được tiếng thở dài, Tiêu Đại boss nghĩ gì vậy nhỉ? Nếu không thích cô thì những việc anh đã làm trước đó không giải thích được, nhưng nếu thích cô, sao có thể ung dung thản nhiên đi công tác, mà chẳng thèm chào cô một tiếng?
Cô nàng Nặc Nặc băn khoăn vô cùng, cuối cùng quyết định chủ động xuất kích.
Ai bảo cô thực sự là, có một tí ti… nhớ người ta chứ? Thế là Nặc Nặc ôm điện thoại di động ngẩn ngơ cả buổi tối, bấm rồi xóa, xóa rồi bấm, mất hơn tiếng đồng hồ, lao tâm khổ tứ viết một tin nhắn, nội dung như sau:
“Có rảnh không? Nếu rảnh thì bấm xuống…
Vẫn rảnh à? Nếu có thì bấm lên trên XD.”
Kiểm tra n lần sau, xác định nội dung không có sai sót, bèn nghiến răng, gửi đi, thành công.
Lại đợi chừng nửa phút, đoán chừng người ta đã nhận được tin, Nặc Nặc cố làm ra vẻ hoảng hốt, nhưng rất điềm tĩnh gửi đi tin nhắn thứ hai, nội dung như sau, “Xin lỗi, xin lỗi, Tiêu tổng, em gửi nhầm.”
Nặc Nặc thừa nhận, mình đúng là rất… rảnh!
Nhưng bắt cô mặt dày đi liên lạc với Tiêu Đại boss thì cô không làm được, nên Nặc Nặc cũng như những cô gái khác, nói một đằng làm một nẻo. Tiếp đó chỉ cần đợi người ta hồi âm. Nếu Tiêu Đại boss nhắn lại thì có thể tiện hỏi thăm anh khi nào về, gần đây làm gì, có nhớ em không… Không đúng, không đúng, có nhớ Tiểu Tuấn không. Nhưng nếu Tiêu Đại boss không nhắn lại thì cô chỉ xem như gửi nhầm, không đến nỗi mất mặt lắm.
Thế là yên tâm đợi chờ, còn ăn cơm tối với bố mẹ, rửa bát, dạo bộ sau bữa cơm, về nhà giặt quần áo, đến mười giờ rưỡi tối, điện thoại di động vẫn nằm yên lặng trên bàn, không nhúc nhích. Nặc Nặc có phần tuyệt vọng, có lẽ… Tiêu Dật đi công tác quá bận chăng, đến nỗi không có cả thời gian gửi tin cho mình, Nặc Nặc ức chế nghĩ vậy.
Nặc Nặc như quả bóng bị chích xì hơi, đang định tắm rửa đi ngủ thì âm báo tin nhắn reo vang. Nặc Nặc gần như chồm lên đến xem, vừa mở ra thì đã tuyệt vọng.
Bạn có tin mới, người gửi: tổng đài phục vụ, số điện thoại: 1380013800.
Nặc Nặc chống cằm thở dài thườn thượt, dùng ngón cái bấm xem, thờ ơ nhìn nội dung tin nhắn: 1354XXXXXXX đã nạp 100 tệ cho bạn, thời hạn sử dụng đến 22 giờ 2 phút ngày 31 tháng 7 năm 2010.
Nặc Nặc đớ lưỡi, mắt trợn trắng. Nguyên nhân cô đứng hình, ngoài miếng bánh từ trên trời rơi xuống, lại có người bất ngờ nạp tiền cho mình. Và quan trọng hơn là, Nặc Nặc cảm thấy số điện thoại này hơi quen. Chắc không phải là…
Nặc Nặc chưa kịp tra số di động thì di động của cô rung lên, trên màn hình hiện rõ tên người ấy: Tiêu Dật.
Nặc Nặc nuốt nước bọt, nhịp tim chậm cả nửa phách, cuối cùng run rẩy mở điện thoại di động ra: “Alô?”
“Cô ngốc ạ, điện thoại của em hết tiền rồi.”
Nhiều năm về sau, khi Tiêu Dật và Nặc Nặc đã kết hôn và có hai đứa con, Nặc Nặc vẫn nhớ như in khi Tiêu Dật nói câu ấy, tim cô đã nở đầy niềm hạnh phúc ngọt ngào. Cảm giác ấy còn khiến cô vui sướng hơn cả khi Đại boss tỏ tình nữa.
Nếu trong lòng Nặc Nặc trước đó còn tồn tại chút do dự và không chắc chắn với tình cảm này, thì giờ phút ấy, tất cả đã tan biến như mây khói theo ba chữ “cô ngốc ạ” rồi. Bảy ngày chờ đợi và dằn vặt, cũng bốc hơi theo ba chữ đó cả.
Tối ấy, ngay cả trong mơ, Nặc Nặc cũng mỉm cười rất ngọt ngào.
Sau việc đó Nặc Nặc mới biết mình quả là con thỏ trắng hồ đồ. Thực ra, lúc cô nhắn tin, Tiêu Đại boss vừa về khách sạn đang tắm rửa. Đến khi anh sạch sẽ thơm tho, bước ra khỏi phòng tắm thấy tin nhắn của Nặc Nặc, rồi gọi lại thì bên kia vẳng đến một giọng nữ rất mẫu mực:
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đã bị tạm ngừng hoạt động.” (Ở Trung Quốc, khi điện thoại di động hết tiền sẽ bị khóa hai chiều hoàn toàn, chứ không quy định ngày sử dụng như ở Việt Nam)
Vì khách sạn mà Tiêu Đại boss ở được xây dựng giữa lưng chừng núi, hoang vu hẻo lánh, không mua card để nạp tiền được, Tiêu Đại boss không nói năng gì, ăn mặc chỉnh tề rồi lái xe ra khỏi khách sạn, khoảng hơn nửa tiếng sau mới vào được thành phố, nạp tiền cho điện thoại của Nặc Nặc rồi mới gọi điện cho cô.
Nặc Nặc nghe giải thích xong, cảm động vô cùng, đầu đập bàn xin lỗi rối rít: “Em xin lỗi em xin lỗi.” Kết quả vừa nói xong, đã nghe Tiêu đại boss trầm tĩnh bảo: “Không cần xin lỗi, em bù đắp cho anh thế nào?”
Người nói vô tình người nghe có ý, Nặc Nặc nghe xong, mặt tự dưng đỏ bừng lên, trong đầu cứ hiện lên cảnh hai người hôn nhau đêm ấy, cũng may Tiêu đại boss không ở đây, nếu không thì thật sự là mất mặt chết đi được.
“Anh muốn em bù đắp thế nào?”
“Ừ, anh đang download “Hoàng Diễm”.”
Nặc Nặc lặng lẽ, im bặt.
Không ngờ Tiêu đại boss cũng chơi game online? Trò chơi 3D rất dễ thương “Hoàng Diễm” này chẳng phải là trò chơi mà mình đang chơi hay sao?
Nặc Nặc e dè, “Ý anh là…”
Tiêu Dật sảng khoái thừa nhận, “Hôm ấy đến nhà em, thấy em đang chơi nên download.”
{{{(>_<)}}}
Tiêu đại boss, anh không thể… khéo léo uyển chuyển hơn ư?
Nặc Nặc túm tóc ing~, đang không biết đối đáp thế nào thì nghe Tiêu Dật nói tiếp: “Muốn bù đắp, em nâng cấp cho anh đi.”
Nặc Nặc chơi game online không giống người khác.
Người khác chơi game online hoặc là chịu nhiều áp lực trong cuộc sống, muốn tìm cảm giác thỏa mãn trong game; hoặc là vì các cô em chơi game này rất nhiều, vào để đùa bỡn và tìm niềm vui; cũng có thể là vì muốn tìm cảm giác đồng đội, mọi người cùng nhau đi đánh boss.
Nhưng Nặc Nặc chơi game online trước nay luôn đơn thương độc mã. = =
Mục đích chơi game online của Nặc Nặc rất đơn giản, chính là chém quái – rất sảng khoái. Khi không vui trong cuộc sống, trong lòng có lúc bực bội, vào game tìm một đám quái vật, mở liền chức năng đội nhóm để chém, hoặc chém từng nhát vào chúng, khiến Nặc Nặc cảm thấy rất khoái trá.
Nên Nặc Nặc chơi game online, một là không thích đội nhóm, hai là không thích vào đội vào nhóm, trước nay đều độc hành hiệp. Quy thành chơi game là tiếp nhận nhiệm vụ – đánh quái – hoàn thành nhiệm vụ – rồi chơi nhiệm vụ tiếp. Một người bạn thân của Nặc Nặc đã từng nói, Nặc Nặc chơi game có thể tìm ra cảm giác đơn độc khó tả.
Thế nên mới nói, đối với việc Tiêu đại boss đột ngột muốn chơi “Hoàng Diễm”, đồng thời bảo mình là sư phụ đi tăng cấp cho anh, Nặc Nặc vừa thấy hoảng vừa thấy sợ. Cô không thích đội nhóm là vì ngại phiền phức, bây giờ lại phải đưa Tiêu đại boss đi tăng cấp, khiến Nặc Nặc nghĩ thế nào cũng thấy kỳ cục.
Nhưng cũng may Tiêu đại boss không hổ là thiên tài, vào game chưa mười phút đã thuần thục các thao tác, Nặc Nặc đưa Tiêu đại boss đến thánh địa luyện cấp tám mươi nào đó, tạo đội rồi đưa Tiêu đại boss vào vùng an toàn, tự mình đi chém quái.
Một đặc điểm lớn khác khi Nặc Nặc chơi game là:Chưa bao giờ treo máy. Vốn dĩ, cô chơi game để thấy cảm giác thỏa mãn khi chém quái, xả stress, nếu cứ treo máy để đó, thản nhiên nhìn màn hình vi tính tự chơi, thì còn có ý nghĩa gì?
Đó cũng là một trong những nguyên nhân mà Nặc Nặc không muốn làm nhiệm vụ cùng đội nhóm, người khác có thể treo máy cả đêm, còn bạn có thể tự tay giết quái suốt đêm không? Nhưng lúc này đây, vì Tiêu đại boss, Nặc Nặc vẫn hào hứng khoái chí chém quái ing~.
Không quá nửa tiếng sau, Tiêu đại boss đã tăng lên mười lăm cấp. Tiêu Dật thấy thế thì thản nhiên gõ một hàng chữ.
[Đội nhóm Tôi là Tiêu Dật]: Rất tốt, tiếp tục đánh, hôm nay tăng đến cấp 20.
[Đội nhóm Nặc Nặc vô vi]: Ồ.
Nặc Nặc nghe mệnh lệnh của Tiêu đại boss, ngoan ngoãn tiếp tục chém quái. Nhưng trong lòng lại thấy hơi uất ức, người ta chơi game online đều được bạn trai yêu thương chiều chuộng, con trai đưa con gái đi luyện cấp, tặng trang bị. Nhưng đến cô, sao lại ngược lại? Tiêu đại boss rõ ràng là người rất mạnh, đến đặt tên trong game online cũng vô cùng ngỗ ngược – Tôi là Tiêu Dật.
Cái tên ấy nhìn một cái đã thấy tính chất giống “Tôi là Obama”, nhìn là biết người nổi tiếng. Nhưng, một người ngỗ ngược như thế lại cam đóng vai thư sinh, để một cô gái đưa mình đi tăng cấp chém quái. Nặc Nặc không hiểu nổi nhưng lại chẳng dám hỏi, khó khăn lắm mới chơi được thêm nửa tiếng nữa, Tiêu Dật cuối cùng đã lên cấp 20.
Nặc Nặc thấy thế, vội vàng vẫy đuôi gõ chữ:
[Đội nhóm Nặc Nặc vô vi]: (nụ cười đáng yêu) Cuối cùng đến cấp 20 rồi.
[Đội nhóm Tôi là Tiêu Dật]: Ừ, vậy chúng ta kết hôn.
Nặc Nặc thấy câu trả lời đó thì đần mặt ra, lúc phản ứng kịp đã gõ một hàng dấu chấm.
Tư duy của Tiêu đại boss đúng là… quá nhạy bén ư? Tại sao rõ ràng là đang đánh quái, tự dưng lại bảo đi kết… kết hôn?! Tiêu Dật có lẽ không đoán ra phản ứng của Nặc Nặc nên lại thản nhiên gõ một dòng.
[Đội nhóm Tôi là Tiêu Dật]: Anh thấy trên trang chủ, nhân vật cấp 20 có thể kết hôn. Vợ chồng có rất nhiều nhiệm vụ phu thê, kinh nghiệm cũng rất cao, có vấn đề gì à?
/55
|