Khi Hoa Úc đến vẫn còn vừa đúng còn cách 30 giây là đến thời điểm 10 phút, mang theo thuốc hạ sốt cùng châm hạ sốt, té ngã lộn nhào đuổi lại đây.
Từ khi được điện thoại đến đuổi tới nơi này, hắn chỉ dùng mười lăm phút, trên đường đến đây không biết đã vượt bao nhiêu các đèn đỏ nhiều, không biết đã bị bao nhiêu chủ xe mắng vào mặt, hắn dễ dàng sao?
Còn không phải chỉ là phát sốt thôi sao? Đến nỗi sao?
Hoa Úc nguyên bản cho rằng Ôn Hướng Dương chính là chỉ một chút cảm mạo nho nhỏ, khả năng đã phát sốt nhẹ. Chính là, khi hắn nhìn đến người nằm trên giường của Mộ Lăng Khiêm, khuôn mặt nhỏ bị thiêu đến đỏ bừng, người Ôn Hướng Dương đã mất đi ý thức, hắn kinh ngạc nhìn phía Mộ Lăng Khiêm, “Lão đại, anh đã làm gì với cô ấy?”
Tuy rằng Mộ Lăng Khiêm đem Ôn Hướng Dương bao vây đến cổ cũng chưa lộ ra ngoài, nhưng Ôn Hướng Dương kia bị hôn đến đôi môi sưng đỏ cực độ, vô hình chung đã nói rõ vấn đề.
Ánh mắt của Mộ Lăng Khiêm lạnh lẽo quét Hoa Úc một cái, “Câm miệng!”
Hoa Úc bị Mộ Lăng Khiêm quét đích xác thật không dám nói thêm nữa, trong lòng lại vì Ôn Hướng Dương bi ai.
“Còn thất thần làm cái gì? Còn chờ tôi thỉnh anh không thành?”
Mộ Lăng Khiêm lại lần nữa mở miệng, Hoa Úc vội vàng đi lên trước, chỉ là đi đến trước mặt Ôn Hướng Dương, nhìn Ôn Hướng Dương bị vây lại giống như một cái xác ướp, hắn thật không hiểu nên xem bệnh cho cô như thế nào.
“Lão đại, tôi trước nói rõ ràng. Tôi là cái bác sĩ, ta chạm vào ta người bệnh là vì giúp cô ấy xem bệnh, tôi là có tố chất của một người chuyên nghiệp, anh không thể sau đó lại tìm tôi tính sổ.”
Mộ Lăng Khiêm không trả lời, mà là lạnh mắt quét qua.
Hoa Úc không dám chậm trễ nữa, vội vàng đem Ôn Hướng Dương xem bệnh, không thể đụng vào không thể xem, hắn là kiên quyết không chạm vào không xem, cuối cùng cuối cùng là mồ hôi đầy đầu giúp Ôn Hướng Dương xem xong bệnh rồi.
Hắn không dám nhiều lời, chỉ là cô gái này sốt có chút lợi hại, uống thuốc không nhất định có thể làm tình hình tốt lên nhanh chóng, hắn chỉ có thể giúp Ôn Hướng Dương đang mê man châm cứu hạ sốt.
Không phải hắn không nghĩ đánh, thật sự là này chích bộ vị, không phải hắn có thể chạm vào, có thể xem.Thật vất vả xem xong bệnh, Hoa Úc thấy Mộ Lăng Khiêm sắc mặt chuyển biến tốt đẹp chút, hắn cười làm lành nói, “Lão đại, cái kia không có việc gì đi? Không có việc gì, tôi đi về trước a.”
“Được.”
Ôn Hướng Dương đã hạ sốt, Mộ Lăng Khiêm nói với Hoa Úc thêm một câu cũng lười.
Hoa buồn bực buồn đi ra ngoài, hắn lúc trước đáng ra không nên đi học y!
Hoa Úc rời đi, lại bắt đầu ở trong nhóm chát phát tin tức, đem Mộ Lăng Khiêm nói thành một người tội ác tày trời, hỗn đản ác ôn đại cầm thú, kết quả một đám đều kêu hắn đi ngủ, dù một người cũng không một ai tin tưởng hắn nói!
Trong biệt thự đèn sáng cả một đêm, Mộ Lăng Khiêm ngồi ở bên cạnh người Ôn Hướng Dương, trông chừng cô thẳng đến hừng đông, thẳng đến xác định cô đã hạ sốt thật sự, không có trở ngại.
Ngày hôm sau, thời điểm Ôn Hướng Dương tỉnh lại, đầu óc còn có đau, hiện tại càng là hôn hôn trầm trầm, mơ mơ màng màng, cô mơ hồ nhớ rõ tối hôm qua Mộ Lăng Khiêm thực sinh khí, đầu tiên là trói lại cô, lại qua lại lăn lộn nàng nửa đêm, lại sau đó, cô liền không nhớ rõ.
Cô đây là ở đâu nhỉ?
Ôn Hướng Dương nhìn quét một vòng hoàn cảnh chung quanh, phát hiện chính mình cư nhiên là ở trong phòng của Mộ Lăng Khiêm, chẳng lẽ tối hôm qua cô lại quên sau đó bò lại đây?
Nếu để Mộ Lăng Khiêm biết cô ở đây, còn không phải là hành hạ cô nữa sao?
Ôn Hướng Dương chống đỡ thân thể, bò xuống giường, muốn thừa dịp trước khi Mộ Lăng Khiêm còn không có phát hiện ra, chạy nhanh rời đi khỏi phòng hắn, trở lại phòng của chính mình đi.
Nhưng mới vừa đi tới cửa, mở ra cửa phòng, liền vừa lúc đụng vào một bên trong một cái lồng ngức rắn chắc.
Ôn Hướng Dương ngẩng đầu, liền nhìn thấy cô đâm người đúng là Mộ Lăng Khiêm.
Từ khi được điện thoại đến đuổi tới nơi này, hắn chỉ dùng mười lăm phút, trên đường đến đây không biết đã vượt bao nhiêu các đèn đỏ nhiều, không biết đã bị bao nhiêu chủ xe mắng vào mặt, hắn dễ dàng sao?
Còn không phải chỉ là phát sốt thôi sao? Đến nỗi sao?
Hoa Úc nguyên bản cho rằng Ôn Hướng Dương chính là chỉ một chút cảm mạo nho nhỏ, khả năng đã phát sốt nhẹ. Chính là, khi hắn nhìn đến người nằm trên giường của Mộ Lăng Khiêm, khuôn mặt nhỏ bị thiêu đến đỏ bừng, người Ôn Hướng Dương đã mất đi ý thức, hắn kinh ngạc nhìn phía Mộ Lăng Khiêm, “Lão đại, anh đã làm gì với cô ấy?”
Tuy rằng Mộ Lăng Khiêm đem Ôn Hướng Dương bao vây đến cổ cũng chưa lộ ra ngoài, nhưng Ôn Hướng Dương kia bị hôn đến đôi môi sưng đỏ cực độ, vô hình chung đã nói rõ vấn đề.
Ánh mắt của Mộ Lăng Khiêm lạnh lẽo quét Hoa Úc một cái, “Câm miệng!”
Hoa Úc bị Mộ Lăng Khiêm quét đích xác thật không dám nói thêm nữa, trong lòng lại vì Ôn Hướng Dương bi ai.
“Còn thất thần làm cái gì? Còn chờ tôi thỉnh anh không thành?”
Mộ Lăng Khiêm lại lần nữa mở miệng, Hoa Úc vội vàng đi lên trước, chỉ là đi đến trước mặt Ôn Hướng Dương, nhìn Ôn Hướng Dương bị vây lại giống như một cái xác ướp, hắn thật không hiểu nên xem bệnh cho cô như thế nào.
“Lão đại, tôi trước nói rõ ràng. Tôi là cái bác sĩ, ta chạm vào ta người bệnh là vì giúp cô ấy xem bệnh, tôi là có tố chất của một người chuyên nghiệp, anh không thể sau đó lại tìm tôi tính sổ.”
Mộ Lăng Khiêm không trả lời, mà là lạnh mắt quét qua.
Hoa Úc không dám chậm trễ nữa, vội vàng đem Ôn Hướng Dương xem bệnh, không thể đụng vào không thể xem, hắn là kiên quyết không chạm vào không xem, cuối cùng cuối cùng là mồ hôi đầy đầu giúp Ôn Hướng Dương xem xong bệnh rồi.
Hắn không dám nhiều lời, chỉ là cô gái này sốt có chút lợi hại, uống thuốc không nhất định có thể làm tình hình tốt lên nhanh chóng, hắn chỉ có thể giúp Ôn Hướng Dương đang mê man châm cứu hạ sốt.
Không phải hắn không nghĩ đánh, thật sự là này chích bộ vị, không phải hắn có thể chạm vào, có thể xem.Thật vất vả xem xong bệnh, Hoa Úc thấy Mộ Lăng Khiêm sắc mặt chuyển biến tốt đẹp chút, hắn cười làm lành nói, “Lão đại, cái kia không có việc gì đi? Không có việc gì, tôi đi về trước a.”
“Được.”
Ôn Hướng Dương đã hạ sốt, Mộ Lăng Khiêm nói với Hoa Úc thêm một câu cũng lười.
Hoa buồn bực buồn đi ra ngoài, hắn lúc trước đáng ra không nên đi học y!
Hoa Úc rời đi, lại bắt đầu ở trong nhóm chát phát tin tức, đem Mộ Lăng Khiêm nói thành một người tội ác tày trời, hỗn đản ác ôn đại cầm thú, kết quả một đám đều kêu hắn đi ngủ, dù một người cũng không một ai tin tưởng hắn nói!
Trong biệt thự đèn sáng cả một đêm, Mộ Lăng Khiêm ngồi ở bên cạnh người Ôn Hướng Dương, trông chừng cô thẳng đến hừng đông, thẳng đến xác định cô đã hạ sốt thật sự, không có trở ngại.
Ngày hôm sau, thời điểm Ôn Hướng Dương tỉnh lại, đầu óc còn có đau, hiện tại càng là hôn hôn trầm trầm, mơ mơ màng màng, cô mơ hồ nhớ rõ tối hôm qua Mộ Lăng Khiêm thực sinh khí, đầu tiên là trói lại cô, lại qua lại lăn lộn nàng nửa đêm, lại sau đó, cô liền không nhớ rõ.
Cô đây là ở đâu nhỉ?
Ôn Hướng Dương nhìn quét một vòng hoàn cảnh chung quanh, phát hiện chính mình cư nhiên là ở trong phòng của Mộ Lăng Khiêm, chẳng lẽ tối hôm qua cô lại quên sau đó bò lại đây?
Nếu để Mộ Lăng Khiêm biết cô ở đây, còn không phải là hành hạ cô nữa sao?
Ôn Hướng Dương chống đỡ thân thể, bò xuống giường, muốn thừa dịp trước khi Mộ Lăng Khiêm còn không có phát hiện ra, chạy nhanh rời đi khỏi phòng hắn, trở lại phòng của chính mình đi.
Nhưng mới vừa đi tới cửa, mở ra cửa phòng, liền vừa lúc đụng vào một bên trong một cái lồng ngức rắn chắc.
Ôn Hướng Dương ngẩng đầu, liền nhìn thấy cô đâm người đúng là Mộ Lăng Khiêm.
/207
|