BOSS HUNG DỮ 2 - CẢ ĐỜI CHỈ VÌ EM - Full ( Trọn Bộ 6 )

Chương 1945: Nếu không sẽ khiến tôi lo lắng

/2416


Vương Thu Vũ vừa nghe như vậy, nhất thời tinh thần liền trở nên vui vẻ hơn nhiều. Nếu thật là như vậy chắc Tôn Khải sẽ không dám làm bậy, thật là tốt quá. Hơn nữa như thế cũng đỡ phải phiền toái tới những người khác.

Chỉ là… Trần Phong dù sao cũng là người mới quen, anh lại giúp cô nhiều như vậy, khiến cô không biết nên cảm ơn anh như thế nào.

Vương Thu Vũ nhìn sau lưng Trần Phong, sau khi do dự một lúc nói: “Anh Trần vì tôi mà chuẩn bị chu đáo như vậy… Tôi… tôi không biết nên cảm ơn anh như thế nào.”

Nghe Vương Thu Vũ nói như vậy, Trần Phong thở phào một hơi trong lòng. Anh chỉ sợ cô không chịu đồng ý.

“Cô Vương không cần phải khách khí như vậy. Có cô dọn đến ở đó cả tôi lẫn bố mẹ tôi cũng đều yên tâm. Phòng để không chẳng có ai ở cũng thật lãng phí.”

Nhạc Thính Phong nhịn không được chỉ muốn khen Trần Phong một câu. Ông chú không tồi đâu, nói rất được đó.

Chuyện này sắp xếp vậy thật tốt. Chẳng những kiếm được người tới ở, vừa giải quyết được vấn đề cho cô giáo Vương, vừa giúp hai người họ có cơ hội gần gũi với nhau hơn.

Nhạc Thính Phong cảm khái. Điều này cậu cần phải nhớ kĩ, phải học theo chú Trần Phong một chút. Trông chú ấy hiền lành phúc hậu mà so với cậu còn lợi hại hơn nhiều.

Thanh Ti cao hứng hoan hô một tiếng: “Oa, chú Trần Phong thật là tốt. Từ nay về sau cô giáo Tiểu Vương sẽ không phải sợ nữa. Chú xấu xa kia sẽ không thể ức hiếp cô giáo Tiêu Vương được nữa phải không?”

Nhạc Thính Phong hắng giọng một chút: “Như vậy quả thực là an toàn hơn rất nhiều, thế nhưng cũng chưa phải tuyệt đối. Cô giáo Vương hàng ngày vẫn phải cẩn thận.”

Vương Thu Vũ gật đầu: “Ừ, cô biết. Lúc bình thường cô cũng sẽ chú ý mọi thứ xung quanh hơn một chút, chỉ cần nhìn thấy hắn là cô sẽ chọn chỗ nào nhiều người mà đi…”

Nhạc Thính Phong thở dài: “Loại người như thế là phiền toái nhất. Cảnh sát có bắt hắn thì nhiều lắm cũng chỉ qua hai ngày là phải thả, trước sau gì cũng không giải quyết được tận gốc.”

Vương Thu Vũ gật đầu, loại lưu manh như Tôn Khải quả thực là phiền toái.

Trần Phong ở phía trước nghe vậy, trong lòng không yên. Chẳng lẽ không có biện pháp lập tức đem tên kia giải quyết nhanh gọn sao.

Nhạc Thính Phong hỏi Trần Phong: “Chú Trần Phong định lúc nào thì đưa cô giáo Vương tới nhà mới. Hay là tìm vài người tới giúp chuyển ngay trong đêm nay đi?”

Không đợi Trần Phong mở miệng, Vương Thu Vũ đã vội vã nói: “Không cần vội như vậy đâu, rất phiền toái cho anh Trần. Chờ tới cuối tuần này sẽ dọn cũng không muộn mà.”

Sao còn có thể bắt người ta giúp mình chuyển nhà ngay hôm nay nữa chứ?

Trần Phong nói: “Đến cuối tuần cũng còn tới hai ngày, chuyện đó… Tôn Khải như quả bom hẹn giờ vậy. Cô nghĩ xem mỗi ngày lên lớp rồi về nhà đều có một người đi theo. Vẫn nên giải quyết sớm một chút cho xong đi. Một lúc nữa tôi đưa hai đứa trẻ về nhà trước, cô tranh thủ thu dọn đồ đạc, đợi tôi quay lại đón cô đi.”

Trong lòng Vương Thu Vũ vẫn còn chút do dự: “Cái này…”

Nhưng mà Trần Phong nói đúng, cô tưởng tượng phía sau lúc nào cũng có cặp mắt nhìn mình chằm chằm, liền cảm thấy ghê người.

Thanh Ti lôi kéo cánh tay Vương Thu Vũ: “Cô giáo Tiểu Vương, được mà. Cô nhanh dọn đi, bằng không con không yên tâm được.”

Vương Thu Vũ mỉm cười: “Được, cô giáo nghe lời con.”

Cô hướng về phía Trần Phong: “Cảm ơn anh Trần.”

Trong lòng Trần Phong cảm thấy nhẹ nhõm, anh chỉ sợ Vương Thu Vũ sẽ không chịu đáp ứng. Anh nói: “Không có việc gì, không có việc gì. Chỉ là cũng tối muộn rồi, xem chừng… cô phải thu dọn vất vả rồi.”

/2416

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status