Chương 1302
MẸ CON KHÔNG CÒN, CHÚ PHẢI BẢO VỆ CON
Trên đời này có một loại tiểu nhân cực kỳ đáng ghét, đó là mình có lòng tốt cảnh báo nhưng họ lại quay lại cắn ta một cái.
Tằng Niệm Nhân gào lên: “Cha tôi là Tằng Thành Dũng, cha tôi là Tằng Thành Dũng, các người không thể đụng tới tôi… Tôi muốn gặp cha tôi… Cho dù là Hạ An Lan cũng không thể tùy tiện giết tôi…”
Du Dực lạnh lùng nói: “Gặp ai cũng quên đi. Lúc mày động vào người con bé thì mày nên nghĩ tới kết cục này rồi.”
Ngự Trì hỏi: “Tiểu thư, cho hắn chết kiểu nào đây ạ?”
Vẻ mặt hắn lại trở về lạnh như tảng băng, không hề có chút cảm xúc nào.
Tằng Niệm Nhân nghe bọn họ nhàn nhã thảo luận về cái chết của mình mà không ngừng gào thét.
Yến Thanh Ti liếc nhìn vào trong xe, xoay người đi tới, tiến vào lấy xi lanh thuốc phiện còn chưa dừng tới, nói: “Hắn định tiêm cái này cho con.”
Du Dực hỏi: “Cái gì thế?”
“Ma túy tinh khiết. Chỉ cần tiêm vào là cả đời trở thành kẻ nghiện.”
Cô vừa nói xong, Du Dực liền tung chân đá một cái, sau đó mọi người nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, mọi người có thể nghe thấy thanh âm xương cốt gãy vụn.
Yến Thanh Ti bị động tác bất thình lình của Yến Thanh Ti dọa cho hoảng sợ, cô vội vàng nói: “Chú Du, con không sao, may mà đúng lúc đó chú húc xe vào nên hắn mới không tiêm được cho con.”
Yến Thanh Ti nói đơn giản nhưng Du Dực lại cảm thấy lạnh cả người. Nếu Tằng Niệm Nhân thật sự thực hiện được việc này, vậy Yến Thanh Ti chẳng phải xong đời rồi sao?
Trong đôi mắt hoa đào của Du Dực hiện lên một vẻ thô bạo: “Vốn muốn cho mày chết tử tế. Nhưng mày đã muốn tìm chết kiểu này thì tao cũng thành toàn cho mày.”
“Các người… muốn làm gì? Các người muốn làm gì?”
Du Dực cầm lấy ống tiêm trong tay Yến Thanh Ti, đi tới trước mặt Tằng Niệm Nhân.
Trong tiếng kêu gào của Tằng Niệm Nhân, Yến Thanh Ti thấy Du Dực tiêm chất lỏng vào trong cơ thể Tằng Niệm Nhân.
Sau đó ông vứt ống tiêm đi, đứng dậy nói với Yến Thanh Ti: “Đi thôi, chú đưa con về.”
Ông liếc mắt nói với Ngự Trì: “Chuyện còn lại giao cho cậu.”
Ngự Trì gật đầu: “Được, ở đây cứ để tôi lo.”
Xe của Du Dực đã bị phá nên không thể chạy được. Ngự Trì để cho ông một chiếc khác, còn phái theo vài người hộ tống họ quay về.
Bị trói là một quá trình rất dài dòng, nhưng giải cứu lại là chuyện trong nháy mắt.
Yến Thanh Ti ngồi trên xe quay về thị trấn, Du Dực ngồi bên cạnh cô, giúp cô xử lý vết thương trên cổ.
So với lần trước thì ông lại gầy thêm một chút, già đi rất nhiều, ánh mắt tràn đầy vẻ tang thương. Nhìn ông, trong lòng Yến Thanh Ti thấy rất khó chịu.
Dụng cụ y tế trên xe rất đơn giản, chỉ có thể tiêu độc và băng bó tạm thời.
“Sau khi về thì bôi thuốc lên, tránh để lại sẹo.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Chú Du, chú… Quên đi, con không hỏi nữa, cảm ơn chú lại cứu con thêm một lần. Nếu không có chú, con đã chết vài lần rồi.”
Yến Thanh Ti rất muốn hỏi, chú còn muốn đi nữa ư?
Nhưng ngẫm lại vẫn không nên hỏi. Thân phận hiện tại của Du Dực không thể bị tiết lộ, hơn nữa, ông còn có việc muốn làm, sao cô có thể trói buộc chân ông lại được?
Du Dực vỗ nhẹ lên đầu Yến Thanh Ti: “Mẹ con không còn, chú phải bảo vệ con. Con là điều duy nhất cô ấy lưu lại trên cõi đời này, chú phải bảo vệ con thật tốt.”
“Đừng nghĩ nhiều nữa, mau nghỉ ngơi đi, đêm nay con đã bị sợ hãi rồi.”
Yến Thanh Ti lắc đầu: “Thực ra… cũng không sợ lắm…”
/1992
|