Chương 1342
ANH NỢ TÔI ÂN HUỆ HƠI LỚN ĐẤY!
Nhạc Thính Phong cõng Yến Thanh Ti đi vào: "Vợà, em chịu đựng một chút, lập tức đưa em đến bệnh viện đây."
Tới trước cửa, Yến Thanh Ti vỗ vỗ bả vai anh: "Được rồi, không có ai nữa, thả em xuống."
Nhạc Thính Phong thả cô xuống: "Thật sự không có chuyện gì sao?'
"Anh xem em có giống bị làm sao không?"
Nhạc Thính Phong bóp bóp mũi Yến Thanh Ti mấy cái rồi đưa tay mở cửa.
Thấy mấy thi thể nằm ngổn ngang trong phòng liền biến sắc, nhanh chóng lôi Yến Thanh Ti vào, đóng cửa lại, mở miệng chửi ầm lên: "Đậu má Tô Trảm, muốn giết người thì ra ngoài mà giết, giết trong phòng thế này ai màđi được?"
Tô Trảm để kịch bản trên tay xuống: "Cái này tôi cũng không có cách nào khác, nếu để bọn họ còn sống trở ra thì sẽ tìm thêm một đống người nữa tới giết tôi."
Yến Thanh Ti nhìn những thi thể trên mặt đất, người thì bịđũa cắm ở miệng, đâm thủng đầu, người thì bị cắm nĩa ở huyệt Thái dương, người thì bị bút máy đâm thủng yết hầu.... Tất cảđều bị một kích chí mạng, không có giãy dụa hay phảng kháng.
Yến Thanh Ti thật muốn hỏi một câu, mẹ nó, anh ta là người bị trọng thương sao? Đám anh em họ của Nhạc Thính Phong, đúng là... toàn thiên tài.
Tuy máu không chảy lênh láng khắp nơi nhưng cô vẫn ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.
Yến Thanh Ti xoay người vào toilet, không lâu sau liền có tiếng truyền ra: "Kêu QuạĐen và Ngốc Ưng dọn sạch chỗ này đi, đừng để tới lúc tôi đi ra còn thấy cảnh này."
QuạĐen và Ngốc Ưng là người Ngự Trì lưu lại, thuộc hạ của Ngự Trìđa phần đều lấy tên các loại chim đểđặt biệt danh.
Nhạc Thính Phong thấy không thích hợp liền chạy tới hỏi: "Thanh Ti, em sao vậy?"
Yến Thanh Ti sắc mặt có chút khó coi lắc đầu: "Em không sao, mau dọn dẹp đống thi thểđi, em thấy không thoải mái."
"Được, được, được, lập tức dọn."
Nhạc Thính Phong nhanh chóng gọi hai người kia đến, QuạĐen và Ngốc Ưng thấy vậy cũng không nói gì, tìm một cái va li to màu đen, đem thi thể nhét vào trong rồi chuyển ra ngoài, đi tận hai chuyến mới dọn xong.
Nhạc Thính Phong cầm hai cái gậy lau nhà, đưa cho Tô Trảm một cái: "Mau qua đây lau sạch vết máu, nếu không lau, ông đi báo cảnh sát tới bắt anh."
Nhạc Thính Phong vừa lau vừa lầm bầm: "Tô Trảm, anh nợ tôi ân huệ hơi lớn đấy!"
Tô Trảm gật đầu: "Về sau sẽ trả lại!"
"Trả như nào?"
"Xem cậu muốn như thế nào nữa?"
"Xì.... miệng lưỡi lưu loát phát ớn."
Chờ dọn dẹp sạch sẽ xong, Yến Thanh Ti mới đi ra: "Chúng ta mau thu thập đồđạc rời chỗ này đi, cứ nghĩ chỗ ngày vừa mới chết vài người là em thấy không thoải mái."
Nhạc Thính Phong chỉ chỉ Tô Trảm: "Đồđạc thu dọn xong rồi, muốn đi lúc nào cũng được, nhưng còn 'mặt hàng' này thì tính sao?"
Yến Thanh Ti cảm giác dạ dày không thoải mái: "Thi thể còn chuyển ra ngoài được, anh ta thì tính cái gì?"
Nhạc Thính Phong: "Ý này không tệ."
...
Lúc nhét hành lí lên xe, Diệp Thiều Quang phụ trách cái vali to tướng kia, buồn bực nói: "Cái vali này nhét cái gì mà nặng thế?"
Quý Miên Miên bảo đểđấy cho cô, sau đó nhẹ nhành nhét chiếc vali lên: "Nặng chỗ nào mà nặng, rõ là sức yếu thôi."
Diệp Thiều Quang...
Chẳng lẽ anh yếu ớt đến thế? Ngay cả cái vali cũng xách không xong?
/1992
|