Chương 1473
NẾU KHÔNG MUỐN SỐNG THÌ TAO SẼ THÀNH TOÀN CHO MÀY
Tằng Lí cảm giác sát ý sau lưng dày đặc, bàn tay kia chỉ cần tùy tiện dùng lực một cái là có thể bẻ gẫy cổ anh ta.
Anh ta há mồm muốn nói nhưng không thể phát ra một chút thanh âm nào.
Tằng Lí mặt nghẹn đỏ bừng, người kia quá khỏe, anh ta muốn phảng kháng nhưng không giãy dụa được, nhất là trên đùi còn đang bó thạch cao.
Trong mắt Tằng Lí hiện lên sợ hãi, yết hầu co giật, muốn nói gì đó.
Người sau lưng lại nói: “Tao không muốn nghe những lời vô nghĩa. Đêm nay, lập tức cút cho tao, nếu ngày mai còn để tao thấy mày thì cái chân này của mày sẽ hỏng thật đấy.”
Thanh âm người đó khàn khàn nên không đoán được tuổi tác, anh ta cảm thấy còn sợ hãi hơn cả cái chết.
Bỗng nhiên, anh ta chỉ cảm thấy tay mình bị giữ chặt lấy, sau đó “rắc” một tiếng…
Tằng Lí đau run rẩy, mẹ nó, mẹ nó… Cánh tay bị bẻ gẫy, bẻ gẫy rồi.
Tằng Lí đau tới toát mồ hôi lạnh, hắn cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi.
Giọng của người sau lưng như gần như xa.
Anh nói: “Trước bẻ của mày một cánh tay xem như dạy dỗ, nếu mày muốn nếm thử nỗi đau gãy chân nữa thì chờ trời sáng tao sẽ cho mày nếm thử.”
“…” Môi Tằng Lí run rẩy, lần này là anh ta bị đau tới không nói thành lời.
Người phía sau buông anh ta ra, đứng lên: “Tao chỉ cho mày cơ hội duy nhất này. Nếu mày không muốn sống thì tao thành toàn luôn cho.”
Tằng Lí há mồm thở phì phò, trong cổ họng thoát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng.
Mẹ nó, hơn nửa đêm rồi mà còn bị hành hạ thế này, quả thực so với gặp quỷ còn đáng sợ hơn.
Tằng Lí cố nhịn đau, hỏi: “Mày… Mày… là… ai?”
Người phía sau không để ý tới anh ta, hình như đã rời đi, anh ta nghe thấy tiếng bước chân ra dần.
Anh ta gian nan quay mặt sang nhìn, chỉ có thể thấy một thân ảnh màu đen chợt lóe lên rồi biến mất trong đêm ngay lập tức.
Tằng Lí nhắm mắt lại… gặp quỷ à?
Tằng Lí ước chừng nửa giờ trôi qua rồi mới khó khăn đứng lên.
Một chân anh ta bị bó thạch cao, cánh tay đã bị bẻ gãy, chỉ có thể tìm bác sĩ chỉnh hình để nẹp lại.
Từ dưới đất đứng lên, quần áo trên người anh ta đã ướt đẫm.
Anh ta cắn răng mắng: “Mẹ nó, lão tử thực quá xui xẻo, sớm biết thế đã không đến đây… Lợi ích mẹ gì chứ.
Lê một cái chân thạch cao vào ôm cánh tay bị bẻ gẫy, Tằng Lí gian nan đi xuống lầu.
Anh ta tự đi tìm bác sĩ chỉnh hình, sau một hồi phát ra những tiếng kêu đau thê thảm, cuối cùng cánh tay của anh ta cũng được bó lại.
Sau đó, ngay cả phòng bệnh cũng không dám về, anh ta lập tức cút khỏi bệnh viện.
Ra đến bên ngoài bệnh viện, anh ta bị một chiếc xe màu đen chặn lại, đành xoay người ngồi lên.
Sau khi ngồi lên, anh ta nói thẳng: “Không được, không được… Lão tử mặc kệ, dù nói cái gì, dù cho nhiều tiền thế nào lão tử cũng không làm nữa. Đêm nay suýt mất mạng rồi.”
Người ngồi trong xe, nói: “Nói rõ ràng một chút.”
Tằng Lí căm giận nói: “Anh bảo tôi tiếp cận Quý Miên Miên, tôi đã đi rồi. Đứa con gái đó căn bản không phải chỉ nói hai, ba câu đã có thể thu phục. Mới qua có nửa ngày, vừa tối lại đã bị một kẻ thần bí bắt cóc lên mái nhà. Hắn bóp cổ tôi, nói tôi không được đánh chủ ý lên Quý Miên Miên, nếu không hắn sẽ giết tôi. Hắn cũng không nói đùa để dọa thôi đâu, chỉ cần dùng thêm chút lực nữa là cổ tôi đã bị bóp nát rồi. Hắn còn nói, nếu tới sáng mà tôi còn chưa đi thì sẽ đánh gãy chân tôi luôn.”
/1992
|