Chương 1502
TRÁNH XA CÔ ẤY RA MỘT CHÚT, NẾU KHÔNG LẦN SAU SẼ BẺ GẪY CỔ MÀY
Tằng Lí rú lên: “Này, con bé ngốc này sao lại đánh tôi, tôi đang giúp cô cơ mà…”
Quý Miên Miên buông gậy bóng chày ra, một tay đẩy anh ta, anh ta vốn đang đứng bằng một chân, bị cô đẩy một cái thì ngã ngồi xuống đất, mông tiếp xúc mạnh với vỉa hè: “Cô… Không biết phân biệt…”
Quý Miên Miên lại nói chuyện như tự hỏi: “Sao lại… là… là anh?”
Tằng Lí đang ồn ào ở một bên, nghe thấy lời này của cô thì lập tức… câm miệng. Mẹ nó, hai người này hóa ra quen nhau à?
Thế anh ta phải làm gì bây giờ? Phải đi đâu bây giờ?
Người đàn ông này có vẻ… không dễ trêu vào đâu nha!
Tô Trảm nói: “Xin lỗi vì đã dọa cô.”
Quý Miên Miên: “Anh… có việc gì không?”
“Có...” Tô Trảm dừng một chút rồi lại nói: “À, không có gì…”
Anh chỉ muốn nhìn Quý Miên Miên từ xa, về cái khác… anh cũng không biết khi gặp Quý Miên Miên rồi sẽ phải nói cái gì, xin lỗi ư, những lời này anh biết cô không muốn nghe. Nhưng… ngoài nói mấy lời này, anh biết nói cái gì?
Ánh mắt Quý Miên Miên không dám nhìn thẳng vào Tô Trảm: “Vậy sao… anh cứ đi theo tôi thế?”
Tô Trảm là một người cực kỳ giỏi trong tùy cơ ứng biến, anh đã được huấn luyện dù đối mặt với tình huống nào cũng phải bình tĩnh đối mặt, bình tĩnh xử lý.
Nhưng lúc này Tô Trảm lại không biết nói gì. Anh nghĩ ngợi một hồi mới lắp bắp nói: “Thực xin lỗi… Tôi… vừa tới Lạc Thành, vừa mới… thấy cô, định… tới chào cô một câu.”
Quý Miên Miên lườm anh: “Nếu tôi đoán không nhầm, anh theo tôi từ tiểu khu tới đây đúng không? Anh dừng xe chờ tôi ở trước cửa tiểu khu chứ gì?”
“Tôi… Thật xin lỗi…”
Quý Miên Miên thở dài một hơi, nói: “Tôi biết anh muốn làm gì, nhưng không quan trọng, anh không cần đi theo tôi, tôi cũng không cần bảo vệ. Tôi có thể tự bảo vệ mình, anh đi đi.
Quý Miên Miên quăng gậy đánh bóng chày, xoay người rời đi.
Tằng Lí nói với Tô Trảm: “Này, chú à, theo đuổi con gái không phải theo đuổi như thế đâu.”
Tô Trảm rốt cuộc cũng nhìn tới Tằng Lí: “Vậy cậu nói xem… phải theo đuổi thế nào?”
Ánh mắt của anh làm Tằng Lí rất khó chịu, anh ta ngạnh cổ lên, nói: “Muốn biết ư, tốt… mời tôi bữa cơm…”
Tô Trảm: “Lên xe.”
Ánh mắt Tằng Lí chuyển động, mình đi, dễ nói chuyện như thế, xem ra cũng dễ lừa.
“Được… Nhưng tôi nói đi chỗ nào thì cậu phải theo tôi.”
“Cũng được.”
Tằng Lí ngồi lên xe: “Oa, chú à, xe của chú được đấy.”
Tô Trảm không nói chuyện, khởi động xe.
Đi được khoảng 10 phút, Tằng Lí phát hiện đường đi không đúng: “Chú à, chú muốn đi đâu thế?”
Tô Trảm thản nhiên: “Đến rồi cậu sẽ biết.”
Tằng Lí ý thức được vấn đề, vội la lên: “Anh cho tôi xuống xe, tôi không đi.”
Tô Trảm nở nụ cười: “Sao lại đi được? Tôi đã đồng ý với ai chuyện gì thì sẽ không nuốt lời. Sẽ có tiệc lớn, sẽ không quỵt đâu.”
“Sẽ không làm gì cả, chỉ muốn… đánh gãy một chân của cậu.”
Tằng Lí cắn răng: “Anh muốn làm gì hả?”
“Mời cậu ăn đại tiệc mà.”
Qua 10 phút nữa, xe dừng ở trên một con đường nhỏ hẻo lánh, trên đường không hề có người hay xe qua lại.
Tằng Lí sợ tới mức thân người dán chặt vào cửa xe, anh ta muốn đi xuống nhưng cửa xe đã bị khóa chặt: “Anh… Anh… Muốn làm gì?”
Tô Trảm vặn vặn cổ tay: “Cho cậu nếm thử đại tiệc tự tay tôi làm!”
Giây tiếp theo, chiếc xe rung lên, một lúc sau, cửa xe mở ra, Tằng Lí bị quăng ra như một bao rác.
Tô Trảm bỏ lại một câu: “Cách xa cô ấy ra, nếu không lần sau sẽ bẻ cổ cậu đấy.”
/1992
|