Chương 1547
TRONG LÒNG LUÔN CHỈ NHỚ EM, SAO CÓ THỂ KHÔNG NGHĨ TỚI ĐƯỢC
Bỗng nhiên bà cảm thấy may mắn là mình gặp Hạ An Lan muộn, nếu không thì có lẽ đã bị ông ấy ăn không còn chút xương nào rồi.
Bà nói: “Anh… anh đứng dịch ra, xa em ra một chút.”
Hạ An Lan lui về sau từng bước, nhìn bà cười mà không nói.
Nhạc phu nhân xoay người, thái hành, cho mì vào nồi, sau đó rải hành lên, còn cho thêm hai quả trứng gà óng ánh lên trên cùng, nói: “Được rồi, anh mang ra ăn đi, em lấy mì cho bọn họ nữa.”
Hạ An Lan cầm lấy tay Nhạc phu nhân: “Để bọn họ tự lấy đi.”
Rồi ông một tay bưng bát mì, một tay kéo Nhạc phu nhân ra ngoài.
Ông nói với bọn Ngự Trì: “Mì ở trong bếp, các cậu tự lấy ăn đi.”
Nhạc phu nhân vội vàng nói: “Đúng rồi, trong tủ lạnh còn chút rau trộn, các cậu tự lấy ra mà ăn nhá.”
Bọn Ngự Trì không ngờ Nhạc phu nhân thật sự làm đồ ăn cho mình, rất cảm động, vội nói: “Cám ơn phu nhân, cám ơn phu nhân.”
Hạ An Lan ngồi ở bàn ăn, Nhạc phu nhân ngồi bên cạnh ông: “Nếu lần sau anh tới thì phải báo trước cho em một tiếng, để em làm cơm chiều nhiều hơn một chút, anh tới là có thể ăn ngon rồi.”
Hạ An Lan cười nói: “Đây đã là món ngon nhất mà anh được ăn rồi.”
Nhạc phu nhân không nhịn được mà véo má Hạ An Lan mấy cái, quả nhiên là gầy đi: “Có phải gần đây anh rất lười ăn, đúng không?”
Hạ An Lan buông đũa xuống: “Em không ở nhà…”
Hốc mắt Nhạc phu nhân nóng lên, suýt nữa thì buột mồm nói đi cùng ông luôn.
Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì đã nghĩ tới Thanh Ti, nghĩ tới cháu nội còn chưa gặp mặt, Nhạc phu nhân vội vàng nhịn lại, ôm lấy cánh tay Hạ An Lan: “Anh không cần như thế, làm việc thì phải ăn cơm chứ.”
Hạ An Lan nâng tay vuốt ve mặt Nhạc phu nhân: “Ừ, anh nhớ rồi…”
“Chờ qua năm mới sẽ tốt hơn chứ?”
“Ừ, có lẽ vậy…”
“Vậy… bao lâu nữa anh phải đi?”
Hạ An Lan ôm bả vai Nhạc phu nhân, kéo bà vào lòng: “Có lẽ… nửa tiếng nữa.”
Nhạc phu nhân thở dài một tiếng, mỗi lần thấy ông là bà đều vui vẻ, nhưng vì lần nào cũng ngắn ngủi nên cũng rất đau lòng vì nửa đêm nửa hôm ông còn phải chạy tới gặp mình.
Nhạc phu nhân cọ cọ trong lòng ông: “Sau này, anh đừng vất vả như thế này nữa…”
Hạ An Lan cầm tay Nhạc phu nhân, tay ông đan vào tay bà: “Không có cách nào cả, nhớ không chịu nổi.”
Rồi ông chỉ chỉ vào ngực mình: “Nơi này là của em, anh không quản được.”
Trái tim ông thuộc về bà, lúc nào cũng nhớ về bà, làm sao ông có thể quản lý được?
Hốc mắt Nhạc phu nhân đỏ lên, ôm lấy thắt lưng Hạ An Lan: “Thế thì… sau này em sẽ quản hết.”
Hạ An Lan gật đầu: “Ừ, cho em quản hết.”
Rất nhanh đã tới lúc Hạ An Lan phải đi, Nhạc phu nhân đưa ông ra tận ngoài cổng.
Trước khi đi, ông ôm bà một chút: “Mỗi lần rời đi anh đều muốn bất chấp tất cả mà đưa em đi theo.”
Nhạc phu nhân day day mũi, cố nén cho mình không khóc, bà buông Hạ An Lan ra, nói: “Sau đừng đến trễ thế này nữa. Lần sau nếu anh muốn gặp em thì để em tới.”
Khóe môi Hạ An Lan cong lên: “Ừ, mau vào nhà đi.”
Chờ Nhạc phu nhân đi vào và đóng cửa lại, Hạ An Lan nhìn theo một hồi rồi mới xoay người lên xe. Xe chuyển bánh, nhanh chóng chìm vào màn đêm.
Ngược với hướng mà Hạ An Lan rời đi, cách Nhạc gia khoảng vài trăm mét, có một chiếc xe giấu mình trong bóng tối.
Buông kính viễn vọng ra, khóe môi Stuart Mill cong lên: “Tôi… Hình như đã phát hiện ra… một chuyện bất ngờ!”
/1992
|