Chương 1678EM Ở ĐÂY, VẪN LUÔN ĐỢI ANH
Hơn nữa, fan của Yến Thanh Ti càng ngày càng đông, trong đó còn có cả fan của Nhạc Thính Phong gộp lại, không đợi tin đồn ly hôn lan truyền rộng thì đã bị người hâm mộ của cả nhà này diệt trừ sạch sẽ rồi.
Yến Thanh Ti cười lạnh: “Ly hôn? A… Không cần bác bỏ tin đồn, hôm nay em sẽ tát lên mặt họ một cái là được.”
Vì thế, đêm hôm đó, Yến Thanh Ti và chồng con ra ngoài ăn tối bị người ta chụp hình rồi đưa lên mạng, tin tức trở nên nóng hổi.
Ảnh chụp bằng di động, nhìn không được rõ lắm nhưng liếc mắt một cái là có thể nhận ra cả nhà Yến Thanh Ti.
Từ trong khách sạn đi ra, Nhạc Thính Phong một tay ôm vợ, một tay bế con, đến bãi đỗ xe thì mở cửa xe cho cô ngồi lên rồi đưa con cho cô bế.
Một ảnh nữa là Nhạc Thính Phong lên xe, anh đứng ở cửa, nói với Yến Thanh Ti câu gì đó, còn với sang hôn cô một cái rồi mới đánh xe rời đi.
Vì thế, tin đồn ly hôn hoàn toàn chìm nghỉm, về phần một nhà ba người này lại trở thành đề tài nóng hổi cho các fan hâm mộ.
Đêm đó, Yến Thanh Ti ở nhà đăng weibo, ảnh chụp Hạnh Nhân ngồi trong lòng Nhạc Thính Phong, cha con hai người đang ngồi nghịch di động, trên di động là một trò chơi nào đó.
Yến Thanh Ti lại viết: “Mình cảm thấy cần phải nói chuyện với Nhạc tiên sinh về vấn đề dạy dỗ con cái!”
Vì thế, hôm đó dưới weibo của cô có tới mấy ngàn bình luận, tất cả đều là: #fan của chị bị bắn trúng tim rồi, cầu ảnh Hạnh Nhân#
…
Tối hôm qua, sau khi về nhà, Quý Miên Miên vẫn lo lắng cho Mộ Dung Miên, vài lần muốn chạy sang gõ cửa nhưng vì sợ ảnh hưởng anh nghỉ ngơi nên cũng không quấy rầy nữa.
Rốt cuộc cũng đợi tới hừng đông, Quý Miên Miên chạy xuống lầu mua bữa sáng, sau đó vội vàng trở về.
Nhưng cô bấm chuông mãi vẫn không có ai mở cửa.
Cô nhìn thời gian, còn chưa tới 8 giờ, sao đã ra ngoài rồi? Nhớ tới sắc mặt của anh tối qua, trong lòng Quý Miên Miên càng lo lắng, liên tục ấn chuông, vẫn không có ai mở cửa, cô dùng sức đập ầm ầm lên cánh cửa.
Đập đến khi bàn tay đỏ lừ thì cửa mới mở ra.
Giọng Mộ Dung Miên khàn khàn: “Không phải… bảo cô đừng tới sao?”
“Tôi tới đưa… Anh bị ốm, sao mặt đỏ vậy?” Quý Miên Miên vừa ngẩng đầu đã thấy sắc mặt Mộ Dung Miên đỏ bừng, hốc mắt sưng đỏ, môi nhợt nhạt, thân hình lung lay sắp đổ.
Mộ Dung Miên xoay người không nhìn Quý Miên Miên: “Tôi không sao, để đồ đó rồi cô ra ngoài đi.”
“Anh bị ốm rồi, để tôi đưa anh đi bệnh viện được không?”
“Tôi không tới bệnh viện, cô mau về đi.”
“Anh hãy nghe tôi, anh phải đi bệnh viện, anh… A…”
Thấy Mộ Dung Miên lung lay sắp ngã, Quý Miên Miên vội vàng kêu lên một tiếng rồi tiến lên ôm lấy anh: “Sao người anh nóng thế? Anh sốt rồi.”
Mộ Dung Miên rất yếu, anh nói: “Không được… Không đi bệnh viện, không thể đi…”
“Vậy… vậy không đi nữa, không đi…”
Quý Miên Miên rất khỏe, cứ thế đỡ Mộ Dung Miên đi vào phòng ngủ, để anh nằm lên giường, đắp chăn cho anh: “Tôi đi lấy nước…”
Cô lấy nước về, Mộ Dung Miên đã gần như lâm vào hôn mê. Nhưng miệng anh vẫn đang nói cái gì, Quý Miên Miên cúi đầu, lỗ tai dán lên môi anh, rốt cuộc cũng nghe được lời anh nói.
Anh đang gọi một cái tên: Miên Miên.
Một tiếng trầm, một tiếng thanh cứ thế lặp đi lặp lại trong lúc anh lâm vào hôn mê, dần mất đi ý thức.
Hốc mắt của Quý Miên Miên đỏ lên, cổ họng nghẹn đắng: “Em ở đây… Em vẫn đang đợi anh…”
Ý thức của Mộ Dung Miên đã gần như tan rã, đột nhiên anh ôm cô vào ngực, gọi tên cô: “Miên Miên…”
/1992
|