Chương 1728CHỚP MẮT CÁI ĐÃ THÀNH GÁI CÓ CHỒNG
Mộ Dung Miên tắt máy, tháo đai an toàn, cúi người hôn lên môi cô một cái: “Thật chứ, dù bây giờ em hối hận cũng không được đâu.”
Đây là chuyện anh muốn làm nhất, cũng là chuyện duy nhất anh phải làm.
Nếu ngày mai anh chết thì chuyện duy nhất anh tiếc nuối chính là không thể cưới được Quý Miên Miên.
Cho dù anh chết cũng muốn lưu lại dấu ấn là người chồng đầu tiên của Quý Miên Miên.
Tâm tình của Mộ Dung Miên lâu rồi chưa kích động thế này, anh mở cửa xe bước xuống, kéo Quý Miên Miên nhanh đi vào trong cục dân chính, cũng không quản sau lưng có ai đang đi theo.
Lúc xếp hàng chờ đợi, có rất nhiều cô gái nhìn anh, cảm thấy vẻ bề ngoài của anh hơi giống Mộ Dung Miên.
Nhưng cũng không ai dám nhận định, dù sao Mộ Dung Miên là một ngôi sao, sao có thể xuất hiện ở nơi đăng kí kết hôn được. Phần lớn các ngôi sao đều giữ kín chuyện kết hôn, huống chi Mộ Dung Miên còn là người mới, tuyệt đối sẽ không đi kết hôn vào lúc vừa bắt đầu sự nghiệp thế này. Trái tim Quý Miên Miên đập rất mau, tay cô luôn được Mộ Dung Miên nắm chặt.
Tựa như sợ nếu buông tay ra thì cô sẽ chạy mất.
Quý Miên Miên liếm liếm khóe môi: “Chúng ta…”
Mộ Dung Miên nhìn về phía trước, nói: “Đừng nói gì.”
“Sao thế?”
Mộ Dung Miên: “Anh hồi hộp.”
Quý Miên Miên…
Đột nhiên cô không biết phải nói gì mới đúng. Hơn nữa, nguyên bản trái tim đang đập mạnh trong lồng ngực cũng dần bình tĩnh lại.
Quý Miên Miên liếc nhìn Mộ Dung Miên, anh rất nghiêm trang, sống lưng thẳng tắp, bàn tay đang nắm tay cô hơi cứng đờ.
Lúc đầu cô còn tưởng do tay mình ra mồ hôi, xem ra… không phải rồi.
Quý Miên Miên đột nhiên nở nụ cười.
“Em cười gì?”
Quý Miên Miên gãi gãi lòng bàn tay anh: “Em còn tưởng anh sẽ không hồi hộp chứ, hóa ra anh cũng thế.”
Mộ Dung Miên nhìn thẳng đằng trước: “Lần đầu tiên mà, bình thường thôi.”
Quý Miên Miên nhíu mày: “Lần đầu tiên? Chẳng lẽ anh còn chuẩn bị tới lần thứ hai, thứ ba nữa à?”
Mộ Dung Miên siết tay cô: “Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.”
Đến phiên hai người, Mộ Dung Miên hít sâu một hơi, kéo Quý Miên Miên đi tới.
Đăng kí thuận lợi, điền thông tin, chụp ảnh xong, giao tiền, lấy chứng chỉ màu đỏ về, suốt quá trình này, hai người gần như không nói gì, bởi vì trong lòng cả hai đều rất hồi hộp. Lúc chụp hình, nhân viên công tác bảo họ mỉm cười, phải cười, nhưng nụ cười của cả hai đều làm cho nhân viên chụp hình cảm thấy đau đầu.
Rõ ràng là hai người nhìn rất đẹp, sao lại cười đần độn như thế chứ?
Cuối cùng, ảnh chụp nhìn có chút ngây ngây, nhưng cũng chẳng sao, dù sao cũng đã kết hôn xong rồi.
Cầm giấy chứng hôn ra ngoài, tâm tình Mộ Dung Miên kích động không thôi, chỉ muốn chạy một vòng quanh Lạc Thành. Anh đã kết hôn rồi!
Đứng trước cổng cục dân chính, Mộ Dung Miên cầm lấy tay Quý Miên Miên: “Miên Miên…”
Quý Miên Miên vẫn đang cảm thấy lâng lâng: “Vâng?”
Mộ Dung Miên cười với cô: “Bà xã.”
Giọng anh đầy vui sướng, Quý Miên Miên liền đỏ mặt, hắng giọng: “Khụ khụ…”
Mộ Dung Miên ôm lấy cô: “Miên Miên, chúng ta kết hôn rồi.”
Quý Miên Miên ho khan hai tiếng: “Ừ…”
Cô ghé vào ngực Mộ Dung Miên, nụ cười trên môi có chút ngượng ngùng.
Trên giấy chứng hôn đã có tên hai người, chớp mắt một cái, cô đã thành gái có chồng.
/1992
|