Chương 1854HY VỌNG PHẢI DO CHÍNH MÌNH TẠO RA - CHỨ KHÔNG PHẢI LÀ VÌ NGƯỜI KHÁC
Giọng nói của anh có chút đột ngột đến mức doạ người, thanh âm lạnh lùng, so với bóng đêm lại càng rét lạnh hơn, anh đứng ở cửa, từng bước tiến về phía trước, đằng trước là ánh sáng rực rỡ trong phòng, sau lưng lại là bóng đêm vô tận.
Toàn thân anh giống như đều toát ra vẻ lạnh lẽo, chỉ có ánh mắt nhìn Quý Miên Miên là mang chút ấm áp.
Quý Miên Miên và Mộ Dung phu nhân đều sửng sốt nhưng ngay lập tức Quý Miên Miên đã có phản ứng, cô nhanh chóng đứng dậy, giống chú chim nhỏ chạy tới trước mặt Mộ Dung Miên.
Cô còn chưa kịp chạy đến trước mặt anh thì anh đã vươn tay về phía cô. Tay Quý Miên Miên duỗi tay ra nắm lấy, cười dài hỏi: “Anh bận bịu xong rồi sao?”
Sau khi Mộ Dung Chí Hoành qua đời, mọi việc trong nhà đều do Mộ Dung Miên xử lý, đều nói người chết là lớn nhất - huống hồ Mộ Dung Chí Hoành lại là người vô cùng có danh vọng ở nơi này, tang lễ đương nhiên không thể tổ chức một cách tuỳ tiện.
Mỗi ngày đều có người đến nhà phúng viếng, tốp tốp kéo dài không dứt, nhiều khi trong ngày, Quý Miên Miên cũng chỉ có thể thấy anh vào buổi tối.
Mộ Dung Miên mỉm cười: “Ừ, đã xử lý xong rồi.”
Anh nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay cô: “Anh thấy em không ở trong phòng nên xuống đây tìm thử, em thật không nghe lời chút nào!”
Đôi mắt to của Quý Miên Miên vụt sáng, nhìn anh cười hì hì. Mộ Dung Miên liền nhéo nhéo chóp mũi cô, ngẩng đầu nhìn gương mặt Mộ Dung phu nhân vẫn còn vương giọt lệ, nói: “Phu nhân, người cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
Mộ Dung phu nhân chỉ thấy trong cổ họng có vô vàn lời muốn nói nhưng lại không biết phải nói ra thê nào: “Randy, mẹ...”
Mộ Dung Miên thở dài: “Người chết không thể sống lại, người chết cũng đã chết rồi, người sống cần nhìn về phía trước. Cũng giống như việc Mộ Dung tiên sinh để lại cho người phong thư nhắn gửi vậy, người hẳn có lẽ đã chịu nhiều đau khổ trong một thời gian dài, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục như cũ, con người phải tiếp tục vì chính mình mà sống, cũng phải vì chính mà mà hy vọng - chứ không phải vì người khác, người thấy có đúng không?”
Quý Miên Miên buồn bực, ngẩng đầu nhìn sườn mặt hoàn mỹ của Mộ Dung Miên.
Hy vọng phải do chính mình tạo ra - chứ không phải là vì người khác.
Tại sao cô lại cảm thấy lời này của anh là ám chỉ điều gì đó khác nhỉ.
Cô cắn cắn môi, lời này quả thật có chút ảo diệu, cô nghe không hiểu chút nào.
Thân thể Mộ Dung phu nhân run lên: “Randy...”
Bà nhìn Mộ Dung Miên bằng ánh mắt cầu xin, giọng nói cũng tràn ngập bi thương.
Mộ Dung Miên mỉm cười: “Người yên tâm, tôi cùng Miên Miên sẽ giúp người xử lý hết thảy mọi chuyện, đợi khi người có năng lực nắm giữ toàn bộ Mộ Dung gia thì chúng tôi mới rời đi, giờ đêm đã khuya rồi, phu nhân nên đi nghỉ ngơi đi, mấy ngày nữa còn phải tiếp tục chiếu cố, người cứ thế này sẽ không chống đỡ được đâu.”
Quý Miên Miên liên tục gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, phu nhân, người nên nghỉ ngơi cho thật tốt, nếu không làm sao có thể chịu đựng được.”
Mộ Dung Miên nắm chặt bàn tay Quý Miên Miên, hướng về Mộ Dung phu nhân nói: “Chúng tôi đi trước.”
Anh dẫn Quý Miên Miên rời đi, không hề quay lại nhìn ánh mắt ai oán của Mộ Dung phu nhân.
Vừa rời khỏi linh đường, Quý Miên Miên liền run rẩy, nói: “Vừa rồi may mà anh đến kịp, nếu anh không tới, em cũng không biết phải làm thế nào.”
Mộ Dung Miên đưa tay cô vào túi áo mình để sưởi ấm: “Thật sao? Có chuyện gì vậy?”
Quý Miên Miên dựa vào người anh, nói: “Bà ấy nói muốn chúng ta ở lại, nói muốn đem tất cả giao cho chúng ta.”
Mộ Dung Miên ôm bả vai cô: “Em không muốn sao?”
Quý Miên Miên sờ sờ cằm: “Nghĩ đến nhiều tiền như thế em cũng có chút động lòng, dù sao đây cũng là cái bánh thật to, nhưng mà... Em lại nghĩ là ở quê nhà còn có cha mẹ, lại có chị Thanh Ti và Tiểu Hạnh Nhân, bọn họ đang chờ mình, em liền cảm thấy càng muốn trở về hơn. Thêm nữa, em cũng không thích hợp làm phu nhân nhà giàu đâu, anh thấy có phải không?”
/1992
|