Chương 1871CÓ MỘT LOẠI TIỆN NHÂN LÀ ĐÁNG GHÊ TỞM NHẤT
Nghe thấy thanh âm của phu nhân Jones, từ sâu trong lòng Quý Miên Miên nảy sinh ra một niềm chán ghét cực lớn.
Cô đương nhiên biết chồng mình không phải là Mộ Dung Miên thật.
Nhưng cái này thì có liên quan quái gì tới bà ta cơ chứ?
Mụ già này trong lòng đã thối nát tới cực điểm rồi, ánh mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào túi tiền của người khác, mụ dựa vào cái gì mà cảm thấy người ta phải đưa cho mụ tiền chứ?
Phu nhân Jones nói chồng cô và Mộ Dung Miên thật kia không hề có quan hệ gì với nhau, hình như bà ta muốn dẫn dụ cô mắc bẫy, để cô để bụng chuyện này, sau đó sẽ xui khiến cô đi làm việc gì đó.
Nhưng bà ta không biết, Quý Miên Miên không cần những thứ kia, Mộ Dung Miên thật hay giả thì liên quan gì tới cô chứ? Chồng cô chính là chồng cô, chẳng liên quan tới ai cả.
Cô chỉ cần anh vẫn ở cạnh cô, luôn ở bên cô, còn những chuyện khác cô không bận tâm.
Nếu đã yêu một người thì cô tuyệt đối sẽ không nghi ngờ anh, không thể vì người ngoài nói hươu nói vượn mấy câu mà không tin tưởng người mình yêu nữa.
Quý Miên Miên siết di động trong tay, cười lạnh lùng: “Khi tôi còn ở trong nước, chị của tôi đã từng nói với tôi rằng, có một loại tiện nhân đáng ghê tởm nhất, đó là những kẻ luôn luôn dành hết thời gian để nhìn chằm chằm vào người khác, luôn cảm thấy đồ của người ta là của mình. Trước đây tôi còn không hiểu, chỉ cảm thấy tiện nhân mà còn phân chủng loại làm gì? Giờ thì tôi hiểu rồi, đại khái thì bà chính là cái loại mà chị tôi đã nói. Bác gái à, bà có biết là bà đáng ghê tởm thế nào không? Năm nay bà bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn cho mình là thiếu nữ xuân thì nữa vậy? Bà không soi gương à, không thấy trên mặt mình đã có bao nhiêu nếp nhăn rồi à? Không thấy da đã đầy vết nám rồi à? Bà cũng sắp mãn kinh rồi, vậy mà còn suốt ngày mang theo cái vẻ thanh tao ra ngoài làm gì? Chẳng lạ khi bà dạy ra được một đứa con gái bừa bãi như thế, chắc chắn đây là vấn đề di truyền rồi.”
Quý Miên Miên châm chọc không hề lưu tình chút nào, làm cho phu nhân Jones tức tới suýt hộc máu.
Bà ta còn tưởng trong tay mình đang nắm thứ có thể khiến cho Quý Miên Miên dễ dàng mắc câu, dù sao bà ta cũng đã sớm nhận ra là cô gái Trung Quốc này không phải người thông minh, cũng chỉ giỏi một chút quyền cước chân tay mà thôi.
Nhưng bà ta hoàn toàn không ngờ là Quý Miên Miên lại không nghe lọt tai những gì bà ta nói, dù bà ta có nói gì, cho dù nói ra chuyện Mộ Dung Miên là giả thì cô cũng không tiếp nhận.
Mà rốt cuộc lại còn nhục mạ bà ta, điều này làm cho phu nhân Jones tức tới đau cả ngực.
Bà ta nghiến răng: “Quý Miên Miên, tôi cảm thấy cô thật không biết phân biệt tốt xấu.”
“Tôi không biết phân biệt sao? Bà lại cho rằng mặt mũi mình ghê gớm lắm phải không? Bà tự đặt tay lên ngực mà hỏi xem mình tốt ở chỗ nào cho tôi xem? Đừng tưởng rằng ai cũng là kẻ ngốc, tôi biết thừa bà muốn gì, muốn tiền, muốn sự giúp đỡ của nhà Mộ Dung, tôi nhổ vào, với cái loại mặt hàng như bà mà muốn làm đệ nhất phu nhân ư, đừng có mơ mộng hão huyền nữa đi.” Qúy Miên Miên đem tất cả những lời chua ngoa nhất mà mình có thể nghĩ ra trút hết lên đầu phu nhân Jones.
Bên kia đầu dây, Quý Miên Miên có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thở ồ ồ của phu nhân Jones.
Quý Miên Miên bĩu môi khinh thường, tốt nhất là bà ta nên tức chết đi.
Nếu chị Thanh Ti ở đây, có khi đã làm cho phu nhân Jones này tức tới phát điên rồi, aizz, chỉ tiếc là công lực của cô vẫn chưa đủ.
Phu nhân Jones phải hít thở sâu mấy lần mới ổn định lại được cảm xúc. “Được, vậy thì cô đừng có hội hận. Tôi còn muốn nói với cô, tôi đã muốn nhà Mộ Dung thì không ai cản được, cô nói với Mộ Dung Miên, nếu hắn không muốn bí mật này bị vạch trần thì cứ thành thành thật thật mang theo lợi thế của mình tới đàm phán với tôi đi.”
/1992
|