Chương 1876ANH KHÔNG THỂ XA EM, MỘT NGÀY CŨNG KHÔNG ĐƯỢC
Vốn Quý Miên Miên rất giận, cô còn chưa nổi nóng với anh mà anh đã nóng nảy trước rồi, còn không biết thương hoa tiếc ngọc nữa.
Nhưng nghe thanh âm dồn dập của anh, lòng cô lại mềm nhũn, vì cô nghe ra được sự sợ hãi của anh, anh đang sợ hãi.
Hoặc là nói, anh còn sợ hãi hơn cả cô.
Quý Miên Miên từ âm thanh nỉ non của anh mà cảm nhận được sự bất an cuồn cuộn không ngừng.
So với cô, anh bị bắt thay tên đổi họ, bị bắt dùng một gương mặt của người khác để sinh tồn, điều này càng làm anh cảm thấy thiếu an toàn.
Bên người anh chỉ có cô mà thôi.
Sau một trận vận động kịch liệt, Mộ Dung Miên không chịu buông cô ra, ôm cô thật chặt như thể dính liền với cô, mồ hôi dính nhớp nháp thực sự làm người ta không thoải mái, nhưng anh lại hoàn toàn không có cảm giác gì, môi dán lên tai cô, nói: “Miên Miên… Anh không thể xa em được, một ngày cũng không được.”
Quý Miên Miên sờ cánh môi sưng mọng của mình, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào, nói thầm trong lòng: cho dù anh đuổi em đi thì em cũng sẽ không đi.
Anh không xa cô được, cô cũng vậy mà thôi.
Vất vả lắm mới gặp lại nhau, không ai biết được là cô quý trọng những ngày thế này đến nhường nào.
Những ngày tháng đau khổ kia chính là một cơn ác mộng, Quý Miên Miên thật sự không biết tại sao mình có thể vượt qua được.
Trước kia, cô thật sự sợ hãi khi bị Diệp Thiều Quang yêu, nhưng khi anh rời đi rồi cô mới biết mình cần anh tới mức nào.
Nếu cô vẫn là cô gái bốc đồng trước đây, có lẽ lúc này cô cũng sẽ tức giận, cáu kỉnh, sau đó cãi nhau với anh, nhưng giờ cô đâu còn là đứa con gái vô tâm như trước nữa.
Với người mình đã từng đánh mất một lần, sao cô có thể buông tay dễ dàng được chứ?
Quý Miên Miên nhẹ nhàng vuốt vuốt cái lưng còn hơi ẩm ướt của Mộ Dung Miên, nói: “Em… không đi, nhưng anh…”
Mộ Dung Miên ngẩng đầu, ánh mắt anh ửng đỏ, mồ hôi làm tóc bết lại, đôi mắt tối đen nhìn thẳng vào Quý Miên Miên: “Anh… Mấy ngày nữa nhất định anh sẽ nói cho em nghe, không phải anh muốn nói dối em, anh chỉ là… không muốn nghĩ lại chuyện này.”
Chuyện đã qua, những chuyện xảy ra trước cái đêm ở trên cầu ấy, anh không muốn nhắc lại thêm lần nào nữa.
Anh chỉ muốn nó sớm trở thành một khối tro tàn bay đi, không bao giờ bị nhớ tới, không bao giờ cần nhắc lại.
Nhưng anh không ngờ cuối cùng mình vẫn tỉnh lại.
Cuối cùng mình vẫn phải đối mặt với nó.
Quý Miên Miên tin tưởng lời anh nói, anh nói thế nghĩa là bí mật kia anh thực sự không muốn thừa nhận, cũng không muốn nhìn lại.
Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh, nói: “Vậy thì đừng nói nữa, em không trách anh.”
Mộ Dung Miên bối rối: “Anh sẽ nói cho em nghe, thật đấy, sẽ nói hết.”
“Ừ…”
“Cho anh thời gian, đợi giải quyết phu nhân Jones xong chúng ta trở về nhà, sẽ không đi đâu nữa, về nhà sống an ổn, sinh hai đứa nhỏ, chăm sóc ba mẹ…”
“Được…”
“Nếu em muốn tiếp tục đi trang điểm cho Yến Thanh Ti cũng được, anh sẽ đi theo làm trợ lý cho em.”
Quý Miên Miên cười thành tiếng: “Được, nhưng mà em cũng không chắc chị Thanh Ti có cần anh không nữa.”
Mộ Dung Miên ôm cô nói chuyện, Quý Miên Miên biết đây là biểu hiện anh đang lo lắng. Cô không ngờ, so với cô, anh lại càng sợ hãi ly biệt hơn.
Quý Miên Miên vươn tay ôm lấy thắt lưng của anh, đầu ghé sát vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đang đập: “Em tin anh, vẫn luôn tin anh.”
/1992
|