Chương 1893ANH MUỐN BĂM BỌN HẮN ĐẾN CHẾT
Mộ Dung Miên sửng sốt, mới vừa rồi một màn nháy mắt kia nhanh đến mức chỉ trong chớp mắt, anh chăm chú nhìn lại, hai mắt Quý Miên Miên nhắm nghiền, thoạt nhìn như đã đã lâm vào hôn mê sâu.
Dường như khoảnh khắc vừa rồi chẳng qua là Mộ Dung Miên bị hoa mắt chứ không hề có thực.
Mộ Dung Miên âm thầm bấm một cái vào lòng bàn tay của mình, đau.
Trái tim của anh chậm rãi thả xuống, Miên Miên không hôn mê mà đã tỉnh lại, vậy ít nhất tình huống trước mắt đối với bọn họ mà nói cũng không phải là tệ nhất.
Hết thảy còn có thể xoay chuyển.
Hai người ngoại quốc cao to kia cao nâng Quý Miên Miên lên đi về phía ghế salon, Mộ Dung Miên mở miệng: "Chờ một chút…"
Đuôi lông mày của Brown nhướn lên: "Thế nào, muốn cùng tôi nói chuyện sao? Bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh."
Ánh mắt Mộ Dung Miên lạnh lùng quét qua hai người ngoại quốc kia, tay bọn họ động vào vợ anh, anh nhất định phải đem bốn tay kia chặt đi.
Anh hỏi: "Tôi rất muốn biết, các người làm sao mà có thể đem vợ của tôi tới đây?"
Brown ha hả cười một tiếng: "Chuyện này hình như cũng không phải là việc gì khó làm."
Mộ Dung Miên nhắc lại: "Tôi muốn biết ngươi làm như thế nào?"
Brown nói: "Mọi người đều yêu tiền, chỉ cần mua được một người giúp việc trong nhà của cậu, để cô ta đi gõ cửa, nói cho vợ cậu biết hiện tại cậu đang gặp nguy hiểm. Tôi cũng không làm cái gì, cô ta liền tự mình chạy ra khỏi nhà, đợi cô ta chạy đến rồi, thế nào thì cũng không do cô ta quyết định nữa."
Mộ Dung Miên siết chặt tay, suy cho cùng cũng không phải là ở trong nước, ở chỗ này cũng thường xuyên bị cản trở, rất nhiều chuyện gặp phải khó khăn.
Thời gian anh tới nơi này quá ngắn, căn bản không có bao nhiêu tinh lực và thời gian để xây dựng thế lực của mình, dẫn đến trong nhà có cạm bẫy như vậy.
Brown cười nói: "Thế nào, chuẩn bị cùng tôi nói chuyện sao?"
Hắn thủy chung vẫn là cười dài, bất kể Mộ Dung Miên nói gì cũng không một chút tức giận.
Người đàn ông cặn bã như vậy Mộ Dung Miên gặp qua không ít, tính cách của bọn họ không hề tồn tại cái gọi là đạo đức, đối với bọn họ mà nói, chỉ có quyền lợi và mục đích.
Mộ Dung Miên chậm rãi nói: "Ông mặc kệ vợ của ngươi, tôi rất muốn biết, ông đối với con gái của ông ra sao?"
Lúc anh trên đường tới đây đã sai khiến thủ hạ của Mộ Dung phu nhân đi tìm cho được Jessica rồi trói cô ta lại.
Ban đầu, anh hi vọng tới thời điểm mấu chốt, con gái hai người bọn họ có thể làm bia đỡ đạn cho mình.
Chỉ có điều, hiện tại trong lòng Mộ Dung Miên cũng không nắm chắc được bao nhiêu phần, nếu uy hiếp phu nhân Jones có lẽ còn có chút tác dụng, đáng tiếc... Chồng bà ta lại là một khối thép cứng, chiêu này đại khái là không dùng được.
Quả nhiên, Brown đối với việc lần này hồn nhiên không thèm để ý: "Vợ, con gái, chẳng qua chỉ là tảng đá trên người có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào, lúc bình thường, mang theo một tảng đá xinh đẹp đúng là rất đáng nhìn, nhưng khi gặp phải sự việc hệ trọng thì những thứ này cũng có thể tiện tay vứt bỏ được."
Mộ Dung Miên cười lạnh: "Xem ra, cho dù con gái của ông chết, đoán chừng cũng không có ai nhặt xác cho cô ta."
Sớm biết Jessica không có nửa điểm tác dụng nào, anh đã không làm chuyện uổng công vô ích.
Ánh mắt Mộ Dung Miên lạnh lùng nhìn phu nhân Jones còn đang quay cuồng giữa hòm kính một chút, bà ta không ngừng gãi, có một số rắn rết cũng bị nàng quăng chết.
Brown cười ha hả, nói: "Người trẻ tuổi, chuyện tình cậu trải qua vẫn còn quá ít. Chờ cậu đến cái tuổi như tôi, cậu sẽ tự phát hiện, những nữ nhân này a, cậu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cậu cần gì vì một người mà mà lãng phí sức lực, chỉ cần cậu đáp ứng điều kiện của tôi, cậu muốn bao nhiêu mỹ nữ sẽ có bấy nhiêu."
/1992
|