Chương 1913CÓ VỢ CỦA ANH Ở ĐÂY, ANH CHỈ THẤY RẤT HẠNH PHÚC
Mộ Dung phu nhân cả đời này đều vì khi chính mình còn sống ích kỷ đến tột cùng, bản thân lại còn không thấy mình sai. Trước kia có lẽ bà cảm thấy toàn bộ mọi người trên thế giới đều phải xin lỗi bà, bà là người bị hại đáng thương nhất.
Thế nhưng trên thực tế, bà mới là kẻ đầu sỏ ghê tởm nhất.
Trong cả sự tình, cuối cùng người vô tội chẳng lẽ không phải chồng bà, người đáng thương nhất chẳng lẽ không phải là người ba chồng toàn tâm toàn ý yêu bà rồi lại không được nửa điểm đáp lại sao?
Đáng đời Mộ Dung phu nhân bị cái tên bạn trai cũ vứt bỏ, đáng đời bà cuối cùng con trai lẫn chồng đều chết hết, đây đều là do chính bà tự tìm đường chết.
Quý Miên Miên đau lòng cho ông xã của mình, cũng cảm thấy không đáng cho ba chồng, tại sao phải thích một người phụ nữ như vậy, loại người này, căn bản không đáng để yêu.
Quý Miên Miên nghĩ tới đã cảm thấy tức giận, nếu cô sớm biết những chuyện này, lúc trước căn bản cũng sẽ không đối với Mộ Dung phu nhân có nửa điểm đồng tình.
Bà thật sự sống không bằng chết, năm đó nếu như bà ấy thật sự chết, ông xã của cô lúc nhỏ bị tổn thương tuyệt đối sẽ không sâu như vậy, ít nhất trong tâm hồn anh có thể tự an ủi nói với mình, ba mẹ là có yêu thương anh.
Mộ Dung Miên ấn chóp mũi của cô, cười nói: "Anh còn chưa có tức giận, em đã tức giận rồi."
Năm đó, lúc vừa biết được những chuyện này, anh thật sự phẫn nộ, anh lúc ấy nghĩ nếu tìm được người đàn bà kia, anh nhất định sẽ giết bà.
Thế nhưng về sau chậm rãi lớn lên, trong lòng của anh hận ý liền biến thành khinh thường.
Khi người không thèm để ý đến một người, liền hận anh cũng không muốn cho bà ấy.
Quý Miên Miên tức giận nói: "Em chính là tức giận, bà là loại phụ nữ ích kỉ, đáng đời bị báo ứng, lúc trước em đối với bà ấy quá khách khí rồi."
Mộ Dung Miên ôm lấy cô, hôn lên gương mặt cô: "Anh tuy rằng lúc nhỏ không vui, thế nhưng bây giờ anh rất tốt, đời này bà ấy duy nhất làm được một chuyện tốt, đó là bởi vì bà ấy rời đi, gián tiếp giúp anh gặp được em."
Quan hệ mẹ con giữa anh và Mộ Dung phu nhân, đến hôm nay coi như là triệt để kết thúc, hôm qua dù có sao anh cũng không muốn tới.
Có điều, nên cảm tạ bà ấy, ít nhất đã sinh ra anh, làm cho anh có thể có cơ hội gặp được Quý Miên Miên.
Quý Miên Miên ôm lấy mặt anh, chân thành nói: "Ông xã, anh về sau sẽ càng hạnh phúc hơn."
Sau này cô nhất định phải làm cho anh mỗi ngày đều hạnh phúc hơn so với ngày hôm qua, cô sẽ đem anh lúc nhỏ không từng được nếm trải yêu thương bù đắp đến nửa đời sau.
Anh không có ba mẹ, không quan hệ, cô có.
Ba mẹ cô, chính là ba mẹ anh.
Người nào cũng không thể lại khi dễ anh.
Mộ Dung Miên gật đầu, cười nói: "Đúng... có vợ của anh ở đây, anh chỉ thấy hạnh phúc hơn."
Cuộc sống của anh nửa đoạn trước u ám, phần sau này, sẽ được cô chiếu sáng toàn bộ.
Có lẽ cuộc sống chính là như vậy, không có khả năng mười phân vẹn mười, người thiếu thốn thứ gì, sau đó sẽ được đền bù tổn thất trở về ở chỗ khác.
Tổn thất được đền bù này anh đã nắm vào trong lòng bàn tay, vĩnh viễn cũng sẽ không buông ra.
Quý Miên Miên liếc mắt nhìn lên ảnh chụp Mộ Dung phu nhân trên bia mộ, nói: "Chúng ta trở về đi, sớm biết bà ấy là loại người này, em không nên giữ đạo hiếu cho bà ấy, hừ... nên làm tang lễ qua loa cho bà ấy mới đúng. Nhiều ngày qua anh bởi vì làm tang lễ cho bà ấy đều không có nghỉ ngơi tốt, trên mặt vốn chẳng có nhiều thịt lại gầy đi rồi."
Cô ôm cánh tay Mộ Dung Miên rời khỏi nghĩa trang, đây là lần cuối cùng bọn họ đến, về sau vĩnh viễn sẽ không tới nữa, cả nhà bọn họ dưới mặt đất tự đoàn tụ đi.
Mộ Dung Miên trên mặt mỉm cười, thuận theo cô cùng đi.
Sau lưng bia mộ dần dần bị bỏ xa...
/1992
|