Chương 1951ĐỢI KHI ANH NGỦ VỚI EM RỒI, ANH SẼ ĐI LÀM CON RỄ NHÀ EM
Lúc nãy khi chạy ra ngoài do không để ý đường, nên không cẩn thận đã chạy đến một bến cảng vắng vẻ.
Vào lúc này xung quanh không một bóng người, nếu như có xảy ra chuyện gì, cô không thể nào chạy thoát được, còn người đàn ông trước mắt quá nguy hiểm.
Rất có thể sẽ xảy ra chuyện mà một người phụ nữ không hề muốn xảy ra nhất trên đời.
Hạ Lan Tú Sắc lau đi nước mắt, xoay người bỏ chạy.
Cô vừa mới bước một bước thì bị người đàn ông hèn hạ đó ném trở lại.
Hắn dùng cánh tay thô to nhớp nháp của mình sờ lên làn dan của Hạ Lan Tú Sắc, khiến cô lúc đó cảm thấy buồn nôn, cảm giác giống như một con chuột từ cống nước chui lên đang bò trên người cô, cô hét lớn: “Anh muốn làm gì, bỏ tay xuống!”
Người đàn ông đó cười đầy dâm loạn, đồng thời đánh giá Hạ Lan Tú Sắc một lượt: “Đại minh tinh đừng đi chứ, có thể gặp nhau ở chỗ này, âu cũng là duyên phận của chúng ta, nếu đã là duyên phận thì không thể để lãng phí, đúng không?”
Hắn vừa nói vừa lại gấn, lộ ra hàm hôi thối vàng khè, Hạ Lan Tú Sắc cảm thấy như có một luồng dịch chua trào ngược lên từ dạ dày, cô dùng sức vùng vẫy, chửi mắng: “Ông cút đi cho tôi! Ông là cái thá gì! Ông chỉ là một con chuột dơ bẩn, mau buông tôi ra!”
Hắn ta dường như không hề tức giận, ngược lại trông còn khá vui vẻ, nắm chặt lấy tay Hạ Lan Tú Sắc không buông đồng thời dồn cô vào một góc khuất.
“Đại minh tinh quả nhiên là đại minh tinh, ngay cả khi tức giận cũng xinh đẹp đến thế, thật khiến người khác ngứa ngáy trong lòng.
Vừa nói hắn vừa sờ đưa tay ra sờ lấy khuôn mặt trắng nõn của Hạ Lan Tú Sắc.
“Bốp....”
Hạ Lan Tú Sắc cảm thấy ghê tởm muốn ói, cánh tay còn lại của cô vẫn còn có thể cử động được theo phản xạ liền tát thẳng một bạt tai vào mặt hắn ta, cô vừa sợ hãi vừa tức giận, cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây, cô sợ sau đó....sau đó....sẽ........
Cơ thể Hạ Lan Tú Sắc đang run lên, cô vẫn đang cố gắng vùng vẫy, nhưng cho dù đối phương có ốm cỡ nào thì vẫn là một kẻ đàn ông, cơ thể nam nữ vốn có sức mạng lệnh xa nhau, khiến cô bây giờ trông càng trở lên yếu đuối hơn.
Cô la lớn: “Ông cút đi cho rồi! Cút đi! Ông có biết anh tôi là ai không? Ông có biết kẻ chống lưng cho tôi là ai không? Nếu như ông dám làm gì với tôi, tôi đảm bảo sẽ cho ông chết không toàn thay!”
Nhưng hắn ta không thèm để ý, ngược lại ngày càng giống một kẻ điên, hắn thoải mái nói: “Thật thoải mái, đánh nữa đi, nào đánh thêm cái nữa, bàn tay vừa trơn vừa mềm, còn phảng phất hương thơm, thật thoải mái.”
Sự khiếp sợ trong lòng Hạ Lạ Tú Sắc ngày càng dâng cao, cô sợ hãi, lo lắng, hốt hoảng.
“Thả tôi ra! Thả tôi ra...tôi có thể cho ông tiền.” Giọng nói của Hạ Lan Tú Sắc bắt đầu run rẩy.
Tay của hắn từ khuôn mặt của Hạ Lan Tú Sắc di chuyển đến cơ thể cô: “Tiền bạc gì, những lời cô nói lúc nãy tôi đều nghe thấy hết rồi nhé, chậc, anh anh anh, tiếng kêu thật làm người ta đau lòng. Thất tình phải không? Cần an ủi chứ gì? Không sao anh đây sẽ tới an ủi em, đảm bảo lát nữa sẽ khiến em quên sạch tên tình nhân kia đi.”
Hạ Lan Tú Sắc cảm thấy kinh tởm đến nôn khan.
“Ông tránh ra! Ông không thể đụng vào tôi, tôi là một người có bối cảnh, tôi là thiên kim của nhà Hạ Lan ở Lạc Thành, ông mau buông tôi ra, tôi có thể kêu cha tôi cho ông rất nhiều rất nhiều tiền...”
Hạ Lan Tú Sắc muốn lùi về sau, muốn nhanh chóng thoát khỏi chỗ này, nhưng lưng cô đã dán chặt vào bức tường, sự lạnh lẽo ẩm ướt của nó dường như không ngừng nhắc nhở cô rằng tình của cô bây giờ vô cùng tồi tệ.”
Chuyện càng tội tệ hơn vẫn ở phía sau khi người đàn ông đó nói: “Em nói đúng, đợi khi em ngủ với anh rồi thì anh sẽ đi làm con rể nhà em.”
/1992
|