Chương 1967BÉ CƯNG, NGOAN NGOÃN LỚN LÊN NHÉ
Vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến ngày kết hôn của Lí Nam Kha, Quý Miên Miên mới yên tâm dưỡng thai tại nhà, sau khi về nhà cô cảm thấy bản thân thật sự đã nếm trải được sự đãi ngộ như công chúa, ba mẹ cô đối xử với cô còn tốt hơn khi cô còn bé, cuối cùng cô cũng đã biết được mùi vị của sự được yêu thương cưng chiều rồi.
Hai cụ dường như không thể chờ được nên đã mua sẵn quần áo và giày cho đứa cháu chưa ra đời, mỗi ngày đều cười rất vui vẻ.
Gặp người là cứ nói con rể tôi rất tốt, chúng tôi sắp có cháu ngoại rồi.
Có người hỏi còn gái bà có đã có thai rồi sao vẫn còn chưa chịu làm đám cưới? Có phải phía nhà bên kia gia cảnh khó khăn?
Hai ông bà cười tít mắt nói: đúng vậy, phía con rể tôi cũng chẳng khá giả gì, nó chỉ mua cho chúng tôi một căn biệt thự ở xx, thêm vài cửa hàng. Còn hôn lễ, chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi, chúng nó vừa đi làm giấy chứng nhận, do công việc quá bận rộn nên người già như chúng ta cũng không thể nào bắt bọn trẻ làm lỡ chuyện công việc được. Dù sao cũng đã là phu thê hợp pháp, muốn tổ chức hôn lễ lúc nào mà chả được, nhưng không ngờ Miên Miên nhà chúng ta thật biết phấn đầu, nhanh thế đã có thai rồi, con rể tôi lại thương Miên Miên, dù sao kết hôn cũng là một chuyện phải hao tốn nhiều sức lực, nên mới muốn Miên Miên cứ ở nhà dưỡng thai trước đã.
Những lời nói vừa rồi đã chặn hết những ai có ý kiến ở trong tiểu khu này, hơn nữa người trong tiểu khu đều biết, con rể nhà lão Quý trước kia là một đại minh tinh, vì Miên Miên nên mới lui khỏi giới giải trí, muốn dáng vẻ có dáng vẻ, tiền bạc thì khỏi phải bàn tới.
Vì Mộ Dung Miên bận rộn vè chuyện nhà cửa nên thỉnh thoảng sẽ đi làm một vài thủ tục liên quan, ngoài ra còn một vài chuyện của công ty nhà Mộ Dung, phía tổng bộ đã cử người về nước để làm khảo sát, trừ việc không hài lòng về hoàn cảnh ra thì những chuyện khác đều rất tốt, có thể nói sức sống nền kinh tế ở đây còn tốt hơn của Anh Quốc.
Thời gian còn lại của Mộ Dung Miên đều ở nhà bầu bạn với Quý Miên Miên
Đúng rồi, buổi sáng anh còn phải đi ra chợ mua thức ăn cùng với bà Quý nữa.
Bà Quý cảm thấy gần đây mình trẻ ra không ít, đi đến đâu cũng đều khen con rể của mình.
Khi tiết trời đẹp đẽ sẽ đi câu cá cùng với ông Quý, lâu lâu cũng sẽ đến võ quán của ông để phụ giúp.
Trạng thái cuộc sống của hai người vừa nhẹ nhàng vừa thảnh thơi vừa thoải mái, không cần để ý tới ánh mắt của người ngoài, mọi thứ đều rất khác so với cuộc sống đầy căng thẳng ở nước Anh trước kia.
Nhà ông bà lão Quý gia không hề biết, Mộ Dung Miên đang sở hữu công ty lớn cỡ nào, cũng không biết anh có bao nhiêu tiền.
Quý Miên Miên cũng không nói, cô cho rằng những chuyện này nói ra cũng chỉ khiến ba mẹ cô lo lắng thêm thôi.
Họ đều là những người bình thường, tuổi tác đã cao, chỉ cần sống những ngày tháng bình thản là đã được rồi, nói với họ rằng bây giờ họ có rất nhiều tiền, đó không hẵn là chuyện tốt đẹp, mà ngược lại sẽ thành gánh nặng với họ.
Hơn nữa, Quý Miên Miên cảm thấy dùng số tiền đó để làm từ thiện sẽ tốt hơn, dù sao đó cũng phải là tiền của nhà cô.
Nhà Mộ Dung đã trở thành quá khứ rồi, khi về nước thì tốt nhất không nên nhắc lại những việc đó nữa thì hơn.
Bây giờ cô chỉ muốn ở bên ba mẹ, chồng và con mình.
Mộ Dung Miên đã ghi được điểm tối đa trước mặt ba mẹ cô, cả nhà ở bên nhau không hề có một khoảng cách nào, mọi người đều vui vẻ hòa thuận.
Mỗi ngày khi mở mắt ra được nhìn thấy Mộ Dung Miên, ăn những món ăn mẹ làm, tối đến cả nhà cùng xem tivi, Quý Miên Miên cảm thấy những ngày tháng thế này thật đáng giá, hạnh phúc cứ thể len lõi vào trong mọi ngóc ngách của căn nhà.
Mỗi ngày Quý Miên Miên đều sẽ vuốt ve bụng mình, trong tim cô đang cất tiếng nói: “Bé cưng à, ngoan ngoãn lớn lên, mau ra con nhé, trong nhà chỉ thiết mỗi con thôi.”
Đợi đứa bé được sinh ra, một nhà ba thế hệ, thật đầy đủ biết bao.
/1992
|