Chương 974
MUỐN GIÚP MẸ CHỒNG TƯƠNG LAI LẮM
Yến Thanh Ti cố gắng nháy mắt với Nhạc phu nhân, nhưng bà đang nói quá hăng say nên hoàn toàn không nhìn thấy động tác nhỏ của cô.
"Dì Bội Uyển, con nói với dì, con đang nể mặt dì, nể mặt Thanh Ti mới không tìm ông ta tính sổ đấy. Ở đâu ra cái kiểu làm việc như thổ phỉ thế hả? May Thanh Ti đúng là con cháu nhà dì, nếu không phải con nhất định không tha cho ông ta đâu."
Nhạc phu nhân đã lên tiếng là không phanh lại được, lúc bình thường chỉ có Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong là có thể cản lại. Nhưng mà bây giờ cả hai người bọn họ lại không ở đây, người Tô gia lại cưng bà đến tận trời, ai cản được bà?
Yến Thanh Ti thở dài, thật là muốn cúp máy quá đi mất! Cô muốn giúp mẹ chồng tương lai lắm, nhưng mà...
Yến Thanh Ti nghiêng đầu, giương mắt nhìn Hạ An Lan đang đi tới - Bác, xin bác giơ cao đánh khẽ!
Hạ lão thái ôm Thanh Ti cười nói: "Được rồi, về rồi dì dạy dỗ nó cho con, giúp con hả giận. A... vừa hay nó cũng tới đây rồi này, con không cần đi tìm nó đâu."
Nhạc phu nhân sửng sốt một chút, đây là có ý gì? Sau đó, bà nhìn thấy trong màn hình đã không còn là khuôn mặt của Hạ phu nhân với Yến Thanh Ti nữa.
Hạ An Lan cau mày, nhận lấy di động, nhàn nhạt nói: "Có chuyện gì?"
Nhìn khuôn mặt đột nhiên xuất hiện trên màn hình, Nhạc phu nhân nuốt vội một ngụm nước miếng, mẹ nó, đây là bị bắt gian tại trận à? Sao Thanh Ti không nói cho bà chứ?
Nhạc phu nhân làm bộ không nhìn thấy, tay quơ quơ hai cái, che ngực ho khan: "Khụ... cái đó… ai da, mẹ... vừa rồi... hình như con có chút cảm lạnh. Nhanh, nhanh lấy cho con ít thuốc cảm, ai da, con nhức đầu! Thanh Ti, bên này... bên này tín hiệu không tốt... không thấy con, à... ờ... bác đi uống thuốc đã..."
Nhạc phu nhân nói rồi vội vã ném di động xuống, ôm đầu chạy đi.
Yến Thanh Ti khúc khích cười, trêu Nhạc phu nhân thực quá vui, vừa rồi còn mạnh miệng như vậy, ấy thế mà nhìn thấy người thật đã bị dọa sợ chạy mất dép.
Tô lão thái bên kia thì không ngừng lắc đầu, bà nói: "Mi Mi nhà cô giờ vẫn cứ như trẻ con vậy, cả ngày chỉ biết làm trò cười cho người khác thôi, sắp đến tuổi bế cháu rồi mà mãi chẳng chịu lớn."
Hạ An Lan lễ phép chào hỏi Tô lão thái một tiếng rồi đưa di động trả lại cho Hạ lão thái.
Hạ lão thái vẫn còn đang cười: "Như vậy tốt mà, có con gái bên cạnh tốt biết bao, Mi Mi đúng là rất đáng yêu."
Tô lão thái nhìn bà bạn mình: "Nếu không phải tuổi tác đã lớn thì tôi còn muốn qua thăm bà, bà nói xem đã bao nhiêu năm không gặp nhau rồi..."
Lần này nếu không phải vì chuyện của Yến Thanh Ti, có khi hai người bọn họ chưa chắc có thể gặp lại.
"Đúng vậy, đã nhiều năm không gặp, tôi nhất định phải nói lời cảm ơn tới gia đình bà. Nếu không nhờ bọn họ thì sao bọn tôi tìm được Thanh Ti, nếu không đến chết tôi vẫn còn ôm tiếc nuối."
"Đây là bà mạng lớn, phúc lớn..."
Hạ lão thái cầm tay Yến Thanh Ti, nói: "Đúng thế, phúc khí này đều nhờ Thanh Ti mang đến."
Hai người đã nói chuyện cả buổi tối nên có chút mệt, hẹn lần sau nói chuyện tiếp rồi ngắt điện thoại.
Để di động xuống, Yến Thanh Ti lập tức kéo tay Hạ An Lan làm nũng: "Bác, bác Nhạc tốt lắm, là một người rất đáng yêu. Mặc dù tính tình bác ấy có hơi... không giống người bình thường, nhưng con chưa từng thấy ai tốt hơn bà ấy đâu. Bác đừng giận bác ấy được không, là bác ấy lo cho con nên mới nói như vậy."
Hạ An Lan nhìn cô nói: "Bác của con là loại người đó sao?"
/1992
|