Khuya.
Trần Bảo Nhi sau mấy giờ đồng hồ bị thẩm vấn trong phòng vô cùng nghiêm ngặt cũng được thả ra.
Trần Bảo Nhi cũng hiểu, Hàn Mặc Phong hẳn đã biết cô chui vào. Bằng không đến bây giờ chưa chắc cô đã được thả ra.
- Về rồi sao?
Trần Bảo Nhi giật mình nhìn bóng đen cao lớn ngồi tại phòng khách. Đích thị là Hàn Mặc Phong.
- Anh đến đây làm gì?
- Bốn tiếng ngồi trong đó. Em vui không?
- Rất vui.
- Chi bằng bốn tiếng đó, em cùng tôi lên giường. Cũng không áp lực đến thế.
- Anh câm miệng đi.
Trần Bảo Nhi hét lên, hướng thẳng đến phòng ngủ của mình.
Giờ này cô thật chẳng có tâm trạng tiếp chuyện với hắn, không có tâm hơi nào cãi nhau với hắn. Điều duy nhất mà cô muốn chính là ngủ một giấc thật ngon.
- Anh muốn gì?
Trần Bảo Nhi quay người, trợn trừng mắt với hắn.
- Muốn gì là việc của tôi. Em không cần quan tâm.
Nói rồi, Hàn Mặc Phong tự thả mình xuống giường, nằm rất thoải mãi.
- Trần Bảo Nhi. Em làm như thế có suy nghĩ hay không? Não em đặt ở móng chân sao?
- Đó là việc của tôi.
Trần Bảo Nhi mắt trừng lên nhìn.
- Tôi nói cho em biết. Em rất thông minh nhưng đầu của em lại thiếu đi độ lạnh cần thiết của một người lãnh đạo. Em đã nghĩ đến hậu quả của việc mình làm chưa. Nếu tôi là em, tôi sẽ để tội trên đầu Trần Đông Phong. Giống như là anh trai em đã làm.
- Anh nói vậy là có ý gì?
- Lại đây tôi cho em nghe.
Hàn Mặc Phong ra lệnh. Nhìn thái độ nghi nghi ngờ ngờ của cô, Hàn Mặc Phong thật muốn phát cáu lên mà lôi cô lại thật nhanh.
- Tôi thề mình sẽ không làm gì em cả!
Nhờ câu thề kia mà Trần Bảo Nhi liền nhanh nhẹn leo lên giường mà nghe lĩnh giáo của hắn.
Hàn tổng mà thề thì đương nhiên sẽ làm được. Cái này cô có thể tin. Vả lại, đây là nhà của cô. Hắn dám làm loạn, cô liền cho cảnh sát đến tống cổ hắn đi.
- Lại gần một chút nữa.
- Không.
Hàn Mặc Phong ngán ngẩn nhìn cảnh Trần Bảo Nhi e dè xa cách.
- Này. Em xem tôi có giống cọp không. Làm gì phải sợ đến như vậy?
- Anh không chỉ là một con cọp mà còn là con cọp đực đang đến kỳ động dục.
- Rất chính xác. Tôi chính là mang tuổi con hổ. Trần Bảo Nhi, không biết em có phải tuổi con cừu không?
- Xin lỗi. Chỉ có anh là động vật thôi.
- Im đi. Trần Bảo Nhi, em đang chối bỏ tổ tiên của mình. Em cũng tiến hóa từ vượn cổ đấy thôi. Thời nguyên thủy cũng sống như động vật.
- Anh thần kinh có vấn đề sao. Ít ra không như anh.
Trần Bảo Nhi quát lên. Rõ ràng hắn chính là ngòi châm nổ cho vụ vừa rồi. Tại sao lại quát lên giống như là cô là kẻ đầu sỏ như thế chứ.
- Tôi nói cho em nghe. Chỉ cần tôi tung ra thông tin em ngày hôm nay đến gánh tội thay Trần Đông Phong. Trần gia sẽ rơi vào tay tôi nhanh hơn em tưởng. Trần Đông Phong không phải làm người trong gia đình em, cậu ta dính vào mấy chuyện này cũng là chuyện bình thường. Còn bản thân em mắc vào, các cổ đông trong đó có Hàn Mặc Phong tôi sẽ có cơ hội mà lật đổ chủ tịch đương nhiệm. Mà công sức bao đời nhà em coi như xong. Còn nữa, em xem, ai là người sẽ ngồi lên thay người cha già đáng quý của em.
- Không lẽ là anh?
- Cuối cùng cũng thấy em thông minh một chút!
- Tôi không thông minh khi nào! Anh sao dám ngồi vào. Tôi còn chưa cho phép anh ngồi anh cũng không được ngồi.
- Trần Bảo Nhi, em cũng đâu cho phép tôi lên giường với em nhưng tôi vẫn lên đấy thôi.
- Hai cái đó đương nhiên là khác nhau. Anh không được ví von kiểu như thế.
- Vậy em nói xem nó khác nhau như thế nào?
Hàn Mặc Phong xoay xoay điện thoại trong tay, miệng cười thật đểu trá.
- Đương nhiên là rất khác nhau. Ví dụ như là.... Khoan đã. Tại sao tôi phải nói với anh những chuyện như thế này.
Trần Bảo Nhi hẳn như vừa giác ngộ vừa chân lý nào đó.
- Khác nhau ví dụ như là em sẽ bị tôi lột... Lột.... Um... Um....
Trần Bảo Nhi lấy gối chặn ngang miệng hắn. Những lời nói thối tha như thế cũng có thể đem ra được cũng chỉ có Hàn Mặc Phong mà thôi.
Hàn tổng giống như bị ám sát bởi chiếc gối trong tay cô, sắp nghẹt thở đến nơi rồi. Không ngờ con cừu nhỏ này lại có sức mạnh đến thế.
- Anh làm gì thế?
Trần Bảo Nhi xô hắn ra.
Tại sao cô lại cảm thấy kinh khủng như thế. Tựa như có một thứ áp lực đè nặng. Dù cho cô và hắn rất nhiều lần thân thiết.
- Em sao vậy?
Trần Bảo Nhi im lặng đi đến ngồi bên ghế, rất im lặng nhìn xuống bàn tay trống của mình.
Hàn Mặc Phong dường như cũng cảm thấy khối không khí vô cùng bất thường giữa hai người đang đè nặng lên, nặng đến nỗi mồm miệng của hắn cũng không có gì để hữu ích.
Trần Bảo Nhi sau mấy giờ đồng hồ bị thẩm vấn trong phòng vô cùng nghiêm ngặt cũng được thả ra.
Trần Bảo Nhi cũng hiểu, Hàn Mặc Phong hẳn đã biết cô chui vào. Bằng không đến bây giờ chưa chắc cô đã được thả ra.
- Về rồi sao?
Trần Bảo Nhi giật mình nhìn bóng đen cao lớn ngồi tại phòng khách. Đích thị là Hàn Mặc Phong.
- Anh đến đây làm gì?
- Bốn tiếng ngồi trong đó. Em vui không?
- Rất vui.
- Chi bằng bốn tiếng đó, em cùng tôi lên giường. Cũng không áp lực đến thế.
- Anh câm miệng đi.
Trần Bảo Nhi hét lên, hướng thẳng đến phòng ngủ của mình.
Giờ này cô thật chẳng có tâm trạng tiếp chuyện với hắn, không có tâm hơi nào cãi nhau với hắn. Điều duy nhất mà cô muốn chính là ngủ một giấc thật ngon.
- Anh muốn gì?
Trần Bảo Nhi quay người, trợn trừng mắt với hắn.
- Muốn gì là việc của tôi. Em không cần quan tâm.
Nói rồi, Hàn Mặc Phong tự thả mình xuống giường, nằm rất thoải mãi.
- Trần Bảo Nhi. Em làm như thế có suy nghĩ hay không? Não em đặt ở móng chân sao?
- Đó là việc của tôi.
Trần Bảo Nhi mắt trừng lên nhìn.
- Tôi nói cho em biết. Em rất thông minh nhưng đầu của em lại thiếu đi độ lạnh cần thiết của một người lãnh đạo. Em đã nghĩ đến hậu quả của việc mình làm chưa. Nếu tôi là em, tôi sẽ để tội trên đầu Trần Đông Phong. Giống như là anh trai em đã làm.
- Anh nói vậy là có ý gì?
- Lại đây tôi cho em nghe.
Hàn Mặc Phong ra lệnh. Nhìn thái độ nghi nghi ngờ ngờ của cô, Hàn Mặc Phong thật muốn phát cáu lên mà lôi cô lại thật nhanh.
- Tôi thề mình sẽ không làm gì em cả!
Nhờ câu thề kia mà Trần Bảo Nhi liền nhanh nhẹn leo lên giường mà nghe lĩnh giáo của hắn.
Hàn tổng mà thề thì đương nhiên sẽ làm được. Cái này cô có thể tin. Vả lại, đây là nhà của cô. Hắn dám làm loạn, cô liền cho cảnh sát đến tống cổ hắn đi.
- Lại gần một chút nữa.
- Không.
Hàn Mặc Phong ngán ngẩn nhìn cảnh Trần Bảo Nhi e dè xa cách.
- Này. Em xem tôi có giống cọp không. Làm gì phải sợ đến như vậy?
- Anh không chỉ là một con cọp mà còn là con cọp đực đang đến kỳ động dục.
- Rất chính xác. Tôi chính là mang tuổi con hổ. Trần Bảo Nhi, không biết em có phải tuổi con cừu không?
- Xin lỗi. Chỉ có anh là động vật thôi.
- Im đi. Trần Bảo Nhi, em đang chối bỏ tổ tiên của mình. Em cũng tiến hóa từ vượn cổ đấy thôi. Thời nguyên thủy cũng sống như động vật.
- Anh thần kinh có vấn đề sao. Ít ra không như anh.
Trần Bảo Nhi quát lên. Rõ ràng hắn chính là ngòi châm nổ cho vụ vừa rồi. Tại sao lại quát lên giống như là cô là kẻ đầu sỏ như thế chứ.
- Tôi nói cho em nghe. Chỉ cần tôi tung ra thông tin em ngày hôm nay đến gánh tội thay Trần Đông Phong. Trần gia sẽ rơi vào tay tôi nhanh hơn em tưởng. Trần Đông Phong không phải làm người trong gia đình em, cậu ta dính vào mấy chuyện này cũng là chuyện bình thường. Còn bản thân em mắc vào, các cổ đông trong đó có Hàn Mặc Phong tôi sẽ có cơ hội mà lật đổ chủ tịch đương nhiệm. Mà công sức bao đời nhà em coi như xong. Còn nữa, em xem, ai là người sẽ ngồi lên thay người cha già đáng quý của em.
- Không lẽ là anh?
- Cuối cùng cũng thấy em thông minh một chút!
- Tôi không thông minh khi nào! Anh sao dám ngồi vào. Tôi còn chưa cho phép anh ngồi anh cũng không được ngồi.
- Trần Bảo Nhi, em cũng đâu cho phép tôi lên giường với em nhưng tôi vẫn lên đấy thôi.
- Hai cái đó đương nhiên là khác nhau. Anh không được ví von kiểu như thế.
- Vậy em nói xem nó khác nhau như thế nào?
Hàn Mặc Phong xoay xoay điện thoại trong tay, miệng cười thật đểu trá.
- Đương nhiên là rất khác nhau. Ví dụ như là.... Khoan đã. Tại sao tôi phải nói với anh những chuyện như thế này.
Trần Bảo Nhi hẳn như vừa giác ngộ vừa chân lý nào đó.
- Khác nhau ví dụ như là em sẽ bị tôi lột... Lột.... Um... Um....
Trần Bảo Nhi lấy gối chặn ngang miệng hắn. Những lời nói thối tha như thế cũng có thể đem ra được cũng chỉ có Hàn Mặc Phong mà thôi.
Hàn tổng giống như bị ám sát bởi chiếc gối trong tay cô, sắp nghẹt thở đến nơi rồi. Không ngờ con cừu nhỏ này lại có sức mạnh đến thế.
- Anh làm gì thế?
Trần Bảo Nhi xô hắn ra.
Tại sao cô lại cảm thấy kinh khủng như thế. Tựa như có một thứ áp lực đè nặng. Dù cho cô và hắn rất nhiều lần thân thiết.
- Em sao vậy?
Trần Bảo Nhi im lặng đi đến ngồi bên ghế, rất im lặng nhìn xuống bàn tay trống của mình.
Hàn Mặc Phong dường như cũng cảm thấy khối không khí vô cùng bất thường giữa hai người đang đè nặng lên, nặng đến nỗi mồm miệng của hắn cũng không có gì để hữu ích.
/134
|