Mấy ngày sau, Mộ Lí lại là mỗi ngày đều đến báo cáo, nhưng mỗi lần đều theo thông lệ kiểm tra phòng, sau đó hỏi cô nghĩ kỹ chưa, không có bất kỳ lời thừa thãi nào.
Sau đó Thời Sênh lại cảm thấy Mộ Lí là một tên mặt người dạ thú, nhìn hắn không vừa mắt.
Đáy lòng Thời Sênh khó chịu, đi tìm người trong danh sách bác sĩ Trương cho cô.
“Thăm hỏi” từng người một quá phiền phức, Thời Sênh bắt tất cả mọi người lại, xách đến tầng tám bỏ hoang.
Có ai có thể tưởng tượng nỗi kinh dị đang đêm hôm khuya khoắt, đột nhiên có người xông phòng, đến khi bản thân tỉnh lại lần nữa liền phát hiện bị trói không?
Thời Sênh cầm danh sách, trước một vòng ánh mắt sợ hãi lên tiếng, “Bây giờ tôi điểm danh, đến ai người đó chít một tiếng.”
Mọi người: “...” Coi bọn họ là chuột sao? Còn chít một tiếng, chít cái rắm ấy!
Nhưng người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Thời Sênh điểm danh, bọn họ bực bội chít một tiếng.
Điểm danh xong, Thời Sênh chống cằm, “Rất tốt, bây giờ là thời gian cạnh tranh tri thức, ai trả lời nhanh và chính xác, xác suất sống tiếp sẽ càng lớn.”
“Ư ư...” Tất cả mọi người đều bị chặn miệng, chỉ có thể phát ra âm tiết ư ư a a.
Thời Sênh tiến lên xé keo dán trên miệng bọn họ ra.
Miệng được tự do, lập tức có người lên tiếng quát, “An Khởi cô điên rồi sao? Thả chúng tôi ra!”
“Xem anh nói kìa, tôi không phải là có bệnh mới ở chỗ này sao?” Không có bệnh có ai thèm ở bệnh viện tâm thần chứ, đồ thiểu năng!
Lời của Thời Sênh khiến mấy người đó mặt biến sắc.
Ừ nhỉ, đối diện là một bệnh nhân tâm thần mà.
Một người căng giọng kêu cứu, “Cứu mạng a! Cứu mạng, người đâu...”
“Đừng gào nữa, kêu rách cổ họng cũng không có ai tới cứu các người đâu.” Thời Sênh không nhịn được trợn trắng mắt, “Đừng lãng phí thời gian, tôi bắt đầu đặt câu hỏi, trả lời chậm, tự cầu phúc đi.”
“Người tổng phụ trách kế hoạch này của các người là ai?”
Tất cả mọi người đều không trả lời, không ít người vẫn còn đang gân cổ kêu cứu.
Thời Sênh móc móc lỗ tai, chợt mò ra thiết kiếm, cắm vào trước mặt người kêu gào hăng nhất kia, tiếng kêu gào ngừng bặt.
Thời Sênh lại hỏi một lần, “Người tổng phụ trách kế hoạch này của các người là ai?”
Vẫn không ai đáp lại.
“Rất tốt.”
Khóe miệng Thời Sênh hơi nhếch lên, rút thiết kiếm ra, trực tiếp đâm vào một người...
Người nọ hét lớn một tiếng, “Hộ Hải, là Hộ Hải, đều là hắn kêu chúng tôi làm, cô đi tìm hắn đi.”
Thiết kiếm chợt dừng lại, lưỡi kiếm chỉ cách hắn một đầu ngón tay, hắn có thể cảm giác được khí lạnh đập vào mặt.
Hắn một chút cũng không nghi ngờ, nếu như hắn không lên tiếng, thanh kiếm này thật sẽ đâm vào ngực hắn.
Cô ta có thể mang nhiều người bọn họ tới nơi này như vậy, giết người đối với cô ta mà nói, chỉ sợ cũng không phải là chuyện lớn gì.
Trong không khí đột nhiên dâng lên một mùi khó ngửi, người nọ run rẩy, mặt đất chậm rãi chảy ra chất lỏng, lại bị doạ cho không cầm được.
Thời Sênh ghét bỏ lui về phía sau một bước.
Hộ Hải...
Phó viện trưởng của bệnh viện.
“Hắn ở chỗ nào?”
“Nước ngoài, Hộ Hải đi nước ngoài rồi, còn mấy ngày nữa mới trở về.”
Thời Sênh a một tiếng, “Các người bắt đầu từ khi nào?”
“Mười ba năm trước.”
“Trừ lấy bệnh nhân làm thí nghiệm, còn làm cái gì rồi?”
…
Thông tin khá rải rác, mỗi người đều chỉ biết một chút, nhưng nhiều người cộng lại, gần như có thể gộp tất cả manh mối lại thành chuỗi.
Từ mười ba năm trước, Hộ Hải đã bắt đầu lấy bệnh nhân của bệnh viện làm thí nghiệm. Thí nghiệm trên thân thể con người từ trước đến giờ bị cấm, huống hồ còn là thí nghiệm trên cơ thể sống.
Một mình Hộ Hải khẳng định không được, cho nên hắn lôi kéo người của bệnh viện cùng xuống nước.
Một số là vì tiền, một số là bị ép, dù sao bất kể là nguyên nhân gì, Hộ Hải cuối cùng đều có một nhóm người của mình.
Bọn họ trước dùng thuốc khiến cho bệnh tình của bệnh nhân nhìn qua thì có vẻ nặng thêm, trong bệnh viện gây ít chuyện, sau đó thông báo cho người nhà, bởi vì bất ngờ xuất hiện phát bệnh, cấp cứu không kịp nên đã chết.
Những người này lúc bị đưa đi hỏa táng, sẽ bị người của bọn họ đánh tráo, trên thực tế những người đó đều còn sống.
Gia đình bọn họ chọn lựa đều thuộc kiểu không chi trả nổi chi phí, nhìn qua không có bao nhiêu tình cảm, người chết rồi, đối với những gia đình kia mà nói, ngược lại là bỏ được gánh nặng.
Nhiều năm như vậy bọn họ vẫn luôn làm thế, tỉ lệ tử vong ở bệnh viện tâm thần rất cao, cũng không có ai phát hiện ra.
Nghiên cứu những thứ này, đương nhiên cần nguồn vốn khổng lồ. Để tiếp tục duy trì, Hộ Hải mở một dịch vụ cho những người có tiền tới ngược đãi những bệnh nhân này.
Bọn họ cung cấp vốn, Hộ Hải cung cấp cho bọn họ đối tượng ngược đãi, hình thành dây xích lợi ích.
“Các người cũng thật điên khùng.” Thời Sênh chán ghét cau mày.
Trên thế giới trước giờ không thiếu biến thái, thứ thiếu là đôi mắt nhìn ra chân tướng, và dũng khí cùng thực lực vạch trần chân tướng.
“Chúng tôi đều là bị ép...” Bọn họ cũng không muốn làm, nhưng Hộ Hải nắm thóp bọn họ trong tay, bọn họ không làm, cuối cùng mất đi chẳng những là công việc, còn là tất cả.
Hộ Hải và đám kim chủ sau lưng hắn kia quan hệ rất phức tạp. Bọn họ căn bản là đấu không lại hắn, chỉ có thể khuất phục dưới sự lạm dụng uy quyền của hắn, làm chuyện mất trí như vậy.
Thời Sênh xoay người tìm Hệ thống.
“Nhiệm vụ bây giờ của ta coi là hoàn thành rồi chứ?”
Hệ thống một lúc lâu mới lên tiếng.
[Vẫn chưa.]
“Nhị Cẩu Tử, cho mi cơ hội nói cho rõ.”
[Manh mối của nhiệm vụ phụ tuyến vẫn là Mộ Lí.] Bản Hệ thống há có thể khuất phục sự lạm dụng uy quyền của cô, chưa xong chính là chưa xong.
Thời Sênh: “...”
Bây giờ cả ngọn nguồn câu chuyện đều làm rõ ràng rồi, chính là một đám người mất trí đang gây chuyện, còn có vấn đề gì?
Mộ Lí và chuyện này có quan hệ khỉ gió gì chứ?
[Tìm ra chân tướng chính là nhiệm vụ của Ký chủ.]
Thời Sênh: “...” Phế vật.
[…] Chủ nhân, Ký chủ lại đang tiến hành công kích tôi.
Thời Sênh đi loanh quanh ở phòng một hồi, “Mộ Lí là người của các người à?”
“Mộ Lí?” Mấy người đồng thời lắc đầu, “Có điều Hộ Hải kêu chúng tôi để mắt đến Mộ Lí.”
Thời Sênh trói mấy người này lại, nhảy xuống cửa sổ đi tìm Mộ Lí.
Mới vừa xuống dưới, liền thấy nữ chính lén lén lút lút ra ngoài, Thời Sênh khó hiểu, suy nghĩ một chút, đuổi theo cô ta.
Hứa Nhạc đi rất cẩn thận, tránh tất cả camera, thân thủ cũng không giống như biểu hiện bình thường.
Đáy lòng Thời Sênh có chút kinh ngạc, nữ chính này... hình như không ngu đần như vể ngoài chút nào!
Cô cũng không nhìn ra, kỹ năng diễn xuất này lấy được giải Oscar hoàn toàn không thành vấn đề.
Đã bảo nữ chính hắc ám sao có thể ngu xuẩn như vậy được…
Con ngươi Thời Sênh xoay tròn, đi theo Hứa Nhạc cả đường ra khỏi bệnh viện tâm thần. Cô ta lại đi một đoạn rất xa, thỉnh thoảng dừng lại quan sát bốn phía, rất cẩn thận.
Thời Sênh thầm muốn nhảy ra ngoài giết chết Hứa Nhạc.
Cơ hội tốt như vậy...
Ngay tại lúc Thời Sênh chuẩn bị nhảy ra, hai chiếc xe đột nhiên từ xa lái tới, trong xe có mấy người xuống, Hứa Nhạc ngẩn ra một chút, đại khái là phát hiện không đúng, xoay người chạy.
Người phía sau rất mau đuổi theo cô ta, số người chênh lệch quá nhiều, Hứa Nhạc chống cự một hồi liền bị mấy người kia túm lấy, nhanh chóng nhét vào trong xe mang đi.
Thời Sênh nhìn mà lơ mơ, nữ chính đại nhân cứ định làm chút chuyện thì nhất định sẽ bị bắt cóc sao?
Không phải, các ngươi thả nữ chính đại nhân ra mau!
Nhường cho ông đây đi!
Sau đó Thời Sênh lại cảm thấy Mộ Lí là một tên mặt người dạ thú, nhìn hắn không vừa mắt.
Đáy lòng Thời Sênh khó chịu, đi tìm người trong danh sách bác sĩ Trương cho cô.
“Thăm hỏi” từng người một quá phiền phức, Thời Sênh bắt tất cả mọi người lại, xách đến tầng tám bỏ hoang.
Có ai có thể tưởng tượng nỗi kinh dị đang đêm hôm khuya khoắt, đột nhiên có người xông phòng, đến khi bản thân tỉnh lại lần nữa liền phát hiện bị trói không?
Thời Sênh cầm danh sách, trước một vòng ánh mắt sợ hãi lên tiếng, “Bây giờ tôi điểm danh, đến ai người đó chít một tiếng.”
Mọi người: “...” Coi bọn họ là chuột sao? Còn chít một tiếng, chít cái rắm ấy!
Nhưng người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Thời Sênh điểm danh, bọn họ bực bội chít một tiếng.
Điểm danh xong, Thời Sênh chống cằm, “Rất tốt, bây giờ là thời gian cạnh tranh tri thức, ai trả lời nhanh và chính xác, xác suất sống tiếp sẽ càng lớn.”
“Ư ư...” Tất cả mọi người đều bị chặn miệng, chỉ có thể phát ra âm tiết ư ư a a.
Thời Sênh tiến lên xé keo dán trên miệng bọn họ ra.
Miệng được tự do, lập tức có người lên tiếng quát, “An Khởi cô điên rồi sao? Thả chúng tôi ra!”
“Xem anh nói kìa, tôi không phải là có bệnh mới ở chỗ này sao?” Không có bệnh có ai thèm ở bệnh viện tâm thần chứ, đồ thiểu năng!
Lời của Thời Sênh khiến mấy người đó mặt biến sắc.
Ừ nhỉ, đối diện là một bệnh nhân tâm thần mà.
Một người căng giọng kêu cứu, “Cứu mạng a! Cứu mạng, người đâu...”
“Đừng gào nữa, kêu rách cổ họng cũng không có ai tới cứu các người đâu.” Thời Sênh không nhịn được trợn trắng mắt, “Đừng lãng phí thời gian, tôi bắt đầu đặt câu hỏi, trả lời chậm, tự cầu phúc đi.”
“Người tổng phụ trách kế hoạch này của các người là ai?”
Tất cả mọi người đều không trả lời, không ít người vẫn còn đang gân cổ kêu cứu.
Thời Sênh móc móc lỗ tai, chợt mò ra thiết kiếm, cắm vào trước mặt người kêu gào hăng nhất kia, tiếng kêu gào ngừng bặt.
Thời Sênh lại hỏi một lần, “Người tổng phụ trách kế hoạch này của các người là ai?”
Vẫn không ai đáp lại.
“Rất tốt.”
Khóe miệng Thời Sênh hơi nhếch lên, rút thiết kiếm ra, trực tiếp đâm vào một người...
Người nọ hét lớn một tiếng, “Hộ Hải, là Hộ Hải, đều là hắn kêu chúng tôi làm, cô đi tìm hắn đi.”
Thiết kiếm chợt dừng lại, lưỡi kiếm chỉ cách hắn một đầu ngón tay, hắn có thể cảm giác được khí lạnh đập vào mặt.
Hắn một chút cũng không nghi ngờ, nếu như hắn không lên tiếng, thanh kiếm này thật sẽ đâm vào ngực hắn.
Cô ta có thể mang nhiều người bọn họ tới nơi này như vậy, giết người đối với cô ta mà nói, chỉ sợ cũng không phải là chuyện lớn gì.
Trong không khí đột nhiên dâng lên một mùi khó ngửi, người nọ run rẩy, mặt đất chậm rãi chảy ra chất lỏng, lại bị doạ cho không cầm được.
Thời Sênh ghét bỏ lui về phía sau một bước.
Hộ Hải...
Phó viện trưởng của bệnh viện.
“Hắn ở chỗ nào?”
“Nước ngoài, Hộ Hải đi nước ngoài rồi, còn mấy ngày nữa mới trở về.”
Thời Sênh a một tiếng, “Các người bắt đầu từ khi nào?”
“Mười ba năm trước.”
“Trừ lấy bệnh nhân làm thí nghiệm, còn làm cái gì rồi?”
…
Thông tin khá rải rác, mỗi người đều chỉ biết một chút, nhưng nhiều người cộng lại, gần như có thể gộp tất cả manh mối lại thành chuỗi.
Từ mười ba năm trước, Hộ Hải đã bắt đầu lấy bệnh nhân của bệnh viện làm thí nghiệm. Thí nghiệm trên thân thể con người từ trước đến giờ bị cấm, huống hồ còn là thí nghiệm trên cơ thể sống.
Một mình Hộ Hải khẳng định không được, cho nên hắn lôi kéo người của bệnh viện cùng xuống nước.
Một số là vì tiền, một số là bị ép, dù sao bất kể là nguyên nhân gì, Hộ Hải cuối cùng đều có một nhóm người của mình.
Bọn họ trước dùng thuốc khiến cho bệnh tình của bệnh nhân nhìn qua thì có vẻ nặng thêm, trong bệnh viện gây ít chuyện, sau đó thông báo cho người nhà, bởi vì bất ngờ xuất hiện phát bệnh, cấp cứu không kịp nên đã chết.
Những người này lúc bị đưa đi hỏa táng, sẽ bị người của bọn họ đánh tráo, trên thực tế những người đó đều còn sống.
Gia đình bọn họ chọn lựa đều thuộc kiểu không chi trả nổi chi phí, nhìn qua không có bao nhiêu tình cảm, người chết rồi, đối với những gia đình kia mà nói, ngược lại là bỏ được gánh nặng.
Nhiều năm như vậy bọn họ vẫn luôn làm thế, tỉ lệ tử vong ở bệnh viện tâm thần rất cao, cũng không có ai phát hiện ra.
Nghiên cứu những thứ này, đương nhiên cần nguồn vốn khổng lồ. Để tiếp tục duy trì, Hộ Hải mở một dịch vụ cho những người có tiền tới ngược đãi những bệnh nhân này.
Bọn họ cung cấp vốn, Hộ Hải cung cấp cho bọn họ đối tượng ngược đãi, hình thành dây xích lợi ích.
“Các người cũng thật điên khùng.” Thời Sênh chán ghét cau mày.
Trên thế giới trước giờ không thiếu biến thái, thứ thiếu là đôi mắt nhìn ra chân tướng, và dũng khí cùng thực lực vạch trần chân tướng.
“Chúng tôi đều là bị ép...” Bọn họ cũng không muốn làm, nhưng Hộ Hải nắm thóp bọn họ trong tay, bọn họ không làm, cuối cùng mất đi chẳng những là công việc, còn là tất cả.
Hộ Hải và đám kim chủ sau lưng hắn kia quan hệ rất phức tạp. Bọn họ căn bản là đấu không lại hắn, chỉ có thể khuất phục dưới sự lạm dụng uy quyền của hắn, làm chuyện mất trí như vậy.
Thời Sênh xoay người tìm Hệ thống.
“Nhiệm vụ bây giờ của ta coi là hoàn thành rồi chứ?”
Hệ thống một lúc lâu mới lên tiếng.
[Vẫn chưa.]
“Nhị Cẩu Tử, cho mi cơ hội nói cho rõ.”
[Manh mối của nhiệm vụ phụ tuyến vẫn là Mộ Lí.] Bản Hệ thống há có thể khuất phục sự lạm dụng uy quyền của cô, chưa xong chính là chưa xong.
Thời Sênh: “...”
Bây giờ cả ngọn nguồn câu chuyện đều làm rõ ràng rồi, chính là một đám người mất trí đang gây chuyện, còn có vấn đề gì?
Mộ Lí và chuyện này có quan hệ khỉ gió gì chứ?
[Tìm ra chân tướng chính là nhiệm vụ của Ký chủ.]
Thời Sênh: “...” Phế vật.
[…] Chủ nhân, Ký chủ lại đang tiến hành công kích tôi.
Thời Sênh đi loanh quanh ở phòng một hồi, “Mộ Lí là người của các người à?”
“Mộ Lí?” Mấy người đồng thời lắc đầu, “Có điều Hộ Hải kêu chúng tôi để mắt đến Mộ Lí.”
Thời Sênh trói mấy người này lại, nhảy xuống cửa sổ đi tìm Mộ Lí.
Mới vừa xuống dưới, liền thấy nữ chính lén lén lút lút ra ngoài, Thời Sênh khó hiểu, suy nghĩ một chút, đuổi theo cô ta.
Hứa Nhạc đi rất cẩn thận, tránh tất cả camera, thân thủ cũng không giống như biểu hiện bình thường.
Đáy lòng Thời Sênh có chút kinh ngạc, nữ chính này... hình như không ngu đần như vể ngoài chút nào!
Cô cũng không nhìn ra, kỹ năng diễn xuất này lấy được giải Oscar hoàn toàn không thành vấn đề.
Đã bảo nữ chính hắc ám sao có thể ngu xuẩn như vậy được…
Con ngươi Thời Sênh xoay tròn, đi theo Hứa Nhạc cả đường ra khỏi bệnh viện tâm thần. Cô ta lại đi một đoạn rất xa, thỉnh thoảng dừng lại quan sát bốn phía, rất cẩn thận.
Thời Sênh thầm muốn nhảy ra ngoài giết chết Hứa Nhạc.
Cơ hội tốt như vậy...
Ngay tại lúc Thời Sênh chuẩn bị nhảy ra, hai chiếc xe đột nhiên từ xa lái tới, trong xe có mấy người xuống, Hứa Nhạc ngẩn ra một chút, đại khái là phát hiện không đúng, xoay người chạy.
Người phía sau rất mau đuổi theo cô ta, số người chênh lệch quá nhiều, Hứa Nhạc chống cự một hồi liền bị mấy người kia túm lấy, nhanh chóng nhét vào trong xe mang đi.
Thời Sênh nhìn mà lơ mơ, nữ chính đại nhân cứ định làm chút chuyện thì nhất định sẽ bị bắt cóc sao?
Không phải, các ngươi thả nữ chính đại nhân ra mau!
Nhường cho ông đây đi!
/2038
|