Ánh mắt của Phong Diệm dừng lại trên tay Thời Sênh.
Hạt châu đó có màu hổ phách, to bằng ngón tay cái, trơn nhẵn sáng bóng, trông rất đẹp mắt.
Bị ngón tay thon dài của cô miết trên tay lại càng thêm vài phần mỹ lệ.
Thực sự là…
Hắn còn tưởng rằng mình nhìn lầm.
“Linh Khê, anh trai cô cần hạt châu trên tay cô để cứu mạng.” Phong Diệm nói thẳng.
Cô ta là em gái của Bạch An, có lẽ sẽ không từ chối. Phong Diệm nghĩ như vậy.
“Liên quan gì đến ta?”
Thì ra cái thứ đồ chơi này là để cứu mạng nam chính, biết ngay là cô không thể may mắn như vậy được mà!
Theo mô tuýp thông thường, chắc chắn là Phong Diệm dẫn người thú đến cứu bộ lạc Bạch Hổ, sau đó lấy được hạt châu cứu mạng nam chính. Đến khi Bạch An khỏe lại rồi, Phong Diệm cũng coi như là có ơn cứu mạng hắn. Hắn còn mặt mũi nào phản đối Phong Diệm và Lâm Thất Thất ở bên nhau chứ.
Cho nên nam chính số 1 và nam chính số 2 đã hòa hợp.
“Linh Khê, huynh ấy là anh trai muội.” Lâm Thất Thất ở trong lòng Phong Diệm khẽ ngoi đầu lên, cố gắng không nhìn cảnh tượng máu me tanh tưởi trước mặt.
Thời Sênh lãnh đạm, “Ta đã đoạn tuyệt quan hệ với hắn rồi.”
Phong Diệm: “…”
Lâm Thất Thất: “…”
Phong Diệm không biết chuyện này. Lâm Thất Thất biết cũng đành cứng họng, đoạn tuyệt quan hệ nói ra tùy tiện như vậy được sao?
“Hắn là anh trai ngươi đó.”
Thời Sênh cười không nói.
Đó là anh trai của nguyên chủ, không có mối liên quan chết tiệt nào đến cô hết.
Sự thất vọng ngập tràn trong mắt Phong Diệm, “Linh Khê từ khi nào mà ngươi lại trở nên máu lạnh vô tình thế này?”
Thời Sênh: “…”
Ngươi thất vọng cái cọng lông ấy!
Thời Sênh thu lại hạt châu, “Rắn là do ta giết, đồ cũng là do ta tìm thấy. Ta có đưa hay không là chuyện của ta.”
Giọng Phong Diệm cao hơn vài phần, tràn ngập vẻ tức giận, “Nhưng nó dùng để cứu anh trai ngươi, chẳng lẽ ngươi lại không nên đưa ra sao?”
Thời Sênh liếc nhìn Phong Diệm, nói với vẻ ác ý: “Đồ dùng để cứu tình địch của ngươi đó, ngươi vội vàng thế làm gì. Hắn chết rồi thì ngươi có thể một mình độc chiếm Lâm Thất Thất, quá tốt.”
Mặt Phong Diệm biến sắc, hắn vội cúi đầu nhìn Lâm Thất Thất, “Thất Thất, ta không nghĩ như vậy.”
Lâm Thất Thất cười gượng gạo, vẻ mặt có chút khẩn cầu nhìn Thời Sênh, “Linh Khê, phải làm thế nào muội mới chịu giao hạt châu ra để cứu Bạch An?”
“Ngươi tự sát đi.”
“Linh Khê!” Phong Diệm giận dữ quát lớn, “Ta biết ngay là ngươi nhìn Thất Thất chướng mắt mà. Ta đã nói với ngươi từ lâu rồi, ta sẽ không thích ngươi đâu.”
Thời Sênh: “…” Không phải chứ nam chính số 2, ngươi ảo tưởng cái quái quỷ gì vậy?
Hành vi gần đây của cô cho dù nhìn thế nào cũng không hề có biểu hiện gì là thích hắn được chưa?
Thời Sênh hừ lạnh một tiếng, cằm theo quán tính nhướng lên, “Ta cũng đâu có thích ngươi.”
“Ngươi đừng nghĩ đến chuyện dùng thủ đoạn gì, cho dù ngươi có làm gì ta cũng không nhìn đến ngươi đâu, hãy từ bỏ đi.” Phong Diệm vẫn kích động như cũ.
Thời Sênh: “…” Ngươi có nghe ta nói gì không vậy!
Đừng có tự mình ảo tưởng sức mạnh như vậy chứ.
Không chịu tiếp thu như thế là không đúng đâu nhé!
Không thèm nói chuyện với họ nữa, Thời Sênh trực tiếp ném hai người đó ra khỏi hang động.
Cả lũ thiểu năng, đúng là có bệnh mà.
[…] Ký chủ câu này của cô có vấn đề.
“Câm mồm!”
Thời Sênh nói ra câu này, lại thêm giọng cô không hề nhỏ. Đám người thú bên ngoài đang nhìn Lâm Thất Thất và Phong Diệm bị ném ra ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ, nghe Thời Sênh gào lên, cả đám bỗng nhiên im bặt.
Thời Sênh dứt khoát đi ra ngoài, liếc nhìn hai người ở phía dưới, “Ta sẽ không đưa đồ cho các ngươi đâu, Tiểu Tuyên Tử, lại đây.”
Bạch Tuyên được cha dìu đến bỗng nhiên bị điểm danh. Hắn nhìn Thời Sênh đang đứng ở chỗ cao đầy khó hiểu, lại nhìn sang hai bên rồi mới giơ tay chỉ vào mình.
Thời Sênh khẽ gật đầu.
Trong lòng Bạch Tuyên thấp thỏm, khập khiễng đi đến trước mặt Thời Sênh.
“Lên đây.”
Bạch Tuyên lại trèo lên chiếc thang đá ở bên cạnh.
Thời Sênh nắm lấy cằm hắn, trực tiếp nhét hạt châu đó cho hắn ăn.
Bạch Tuyên còn chưa kịp nếm được mùi vị gì, hạt châu đã trôi tuột xuống cổ họng.
Thời Sênh thả hắn ra, vỗ tay mấy cái, “Xong rồi.”
Sắc mặt Phong Diệm đen như đít nồi.
Trong hốc mắt Lâm Thất Thất đã ầng ậc nước, quật cường ngẩng đầu lên, “Tại sao ngươi có thể làm như vậy chứ? Bạch An là anh trai của ngươi đó! Nếu huynh ấy có mệnh hệ gì lương tâm ngươi có yên ổn được không?”
Đối với một NPC, cô phải làm thế nào thì mới lương tâm bất an được chứ.
[Ký chủ chẳng phải là cô không có lương tâm sao?]
Bây giờ có rồi.
[…] Lương tâm của cô nói có là có, nói không có là không có sao?
“Thất Thất, chúng ta đi thôi.” Phong Diệm dìu Thất Thất đứng dậy, “Sớm muộn gì cô ta cũng sẽ gặp báo ứng thôi.”
“Bạch An phải làm sao đây?”
“Để ta nghĩ cách.”
Lâm Thất Thất cảm động, “Cảm ơn huynh, Phong Diệm.”
Phong Diệm cưng chiều sờ đầu Lâm Thất Thất, “Giữa chúng ta còn nói cảm ơn gì chứ.”
Lâm Thất Thất được Phong Diệm nửa dìu nửa ôm rời đi. Người thú bốn phía xung quanh đều mờ mịt, cái quần què gì vậy?
Thời Sênh quay người đi vào trong hang động. Bạch Tuyên chần chừ giây lát, cuối cùng vẫn quyết định đi cùng Thời Sênh vào trong, cẩn thận hỏi: “Linh Khê, vừa nãy ngươi cho ta ăn cái gì vậy?”
“Linh đan diệu dược.”
Thứ đồ chơi đó một khi ăn vào rồi sẽ không còn tác dụng gì nữa, người thú khác cũng không ăn được nữa, huyết dịch cũng có hiệu quả đặc biệt.
Tương đương với hiệu quả của đạo cụ hồi máu dùng một lần.
“Thất Thất đến đòi thuốc cho thủ lĩnh sao? Ngươi lại cho ta ăn rồi, vậy còn thủ lĩnh phải làm sao?” Sắc mặt Bạch Tuyên hơi tái, đó là những gì hắn hiểu được từ cuộc đối thoại vừa rồi.
“Không chết được đâu, lo cho hắn chi bằng lo cho chính mình, đừng ở đây cản đường ta, ra ngoài kia chơi đi.” Thời Sênh mất kiên nhẫn đuổi người đi.
Đó là vầng hào quang của nam chính, nếu hắn chết thì coi như cô thắng.
Bạch Tuyên thấy mặt Thời Sênh đầy vẻ chán ghét, theo bản năng ngậm miệng lại rồi rời khỏi sơn động.
Vừa đi ra ngoài đã bị đám người thú bên ngoài bao vây.
Hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nên không dám ăn nói linh tinh, chỉ lắc đầu không nói gì.
…
Thời Sênh thu dọn xác rắn vừa giải phẫu, mang ra ngoài vứt.
Trên người có dính chút máu tanh, cô lại chạy đi tắm rửa, khi quay lại mặt trăng đã lên cao tận ngọn cây.
Ánh trăng xuyên qua tán cây, ánh sáng loang lổ chiếu trên cánh rừng khẽ động. Thời Sênh nhìn chằm chằm mấy cái bóng sáng đó, bước chân càng lúc càng chậm hơn.
Hồi lâu sau cô dừng lại, quay người, nhìn chằm chằm vào rừng sâu, “Theo dõi ta bao lâu như vậy rồi, đã định ra tay chưa?”
Giọng nói của cô vọng vào trong rừng, nhưng không có ai đáp lại cô.
Thời Sênh nhíu mày, định quay về, bỗng nhiên một bóng đen từ bên đó chậm rãi đi ra.
Cành cây khô dưới đất bị giẫm phát ra tiếng động khe khẽ, tăng thêm vài phần sức sống cho khu rừng u tịch.
Bóng người ở phía đối diện dừng lại, đứng vừa đúng trong bóng tối, “Bộ lạc Bạch Hổ, Linh Khê.”
Thời Sênh nhíu mày, “Làm sao? Muốn làm cái gì?”
Đối phương trầm mặc vài giây, giọng nói trong veo cắt ngang đêm đen, “Có hứng thú gia nhập bộ lạc Bắc Hoang của ta không?”
[Nhiệm vụ ẩn giấu: Liên chi cộng mộ. Mục tiêu nhiệm vụ: Tinh Lan. Mục đích nhiệm vụ: Ý nghĩa hiện trên mặt chữ, Ký chủ vui lòng tự hiểu.]
Thời Sênh: “…”
Hạt châu đó có màu hổ phách, to bằng ngón tay cái, trơn nhẵn sáng bóng, trông rất đẹp mắt.
Bị ngón tay thon dài của cô miết trên tay lại càng thêm vài phần mỹ lệ.
Thực sự là…
Hắn còn tưởng rằng mình nhìn lầm.
“Linh Khê, anh trai cô cần hạt châu trên tay cô để cứu mạng.” Phong Diệm nói thẳng.
Cô ta là em gái của Bạch An, có lẽ sẽ không từ chối. Phong Diệm nghĩ như vậy.
“Liên quan gì đến ta?”
Thì ra cái thứ đồ chơi này là để cứu mạng nam chính, biết ngay là cô không thể may mắn như vậy được mà!
Theo mô tuýp thông thường, chắc chắn là Phong Diệm dẫn người thú đến cứu bộ lạc Bạch Hổ, sau đó lấy được hạt châu cứu mạng nam chính. Đến khi Bạch An khỏe lại rồi, Phong Diệm cũng coi như là có ơn cứu mạng hắn. Hắn còn mặt mũi nào phản đối Phong Diệm và Lâm Thất Thất ở bên nhau chứ.
Cho nên nam chính số 1 và nam chính số 2 đã hòa hợp.
“Linh Khê, huynh ấy là anh trai muội.” Lâm Thất Thất ở trong lòng Phong Diệm khẽ ngoi đầu lên, cố gắng không nhìn cảnh tượng máu me tanh tưởi trước mặt.
Thời Sênh lãnh đạm, “Ta đã đoạn tuyệt quan hệ với hắn rồi.”
Phong Diệm: “…”
Lâm Thất Thất: “…”
Phong Diệm không biết chuyện này. Lâm Thất Thất biết cũng đành cứng họng, đoạn tuyệt quan hệ nói ra tùy tiện như vậy được sao?
“Hắn là anh trai ngươi đó.”
Thời Sênh cười không nói.
Đó là anh trai của nguyên chủ, không có mối liên quan chết tiệt nào đến cô hết.
Sự thất vọng ngập tràn trong mắt Phong Diệm, “Linh Khê từ khi nào mà ngươi lại trở nên máu lạnh vô tình thế này?”
Thời Sênh: “…”
Ngươi thất vọng cái cọng lông ấy!
Thời Sênh thu lại hạt châu, “Rắn là do ta giết, đồ cũng là do ta tìm thấy. Ta có đưa hay không là chuyện của ta.”
Giọng Phong Diệm cao hơn vài phần, tràn ngập vẻ tức giận, “Nhưng nó dùng để cứu anh trai ngươi, chẳng lẽ ngươi lại không nên đưa ra sao?”
Thời Sênh liếc nhìn Phong Diệm, nói với vẻ ác ý: “Đồ dùng để cứu tình địch của ngươi đó, ngươi vội vàng thế làm gì. Hắn chết rồi thì ngươi có thể một mình độc chiếm Lâm Thất Thất, quá tốt.”
Mặt Phong Diệm biến sắc, hắn vội cúi đầu nhìn Lâm Thất Thất, “Thất Thất, ta không nghĩ như vậy.”
Lâm Thất Thất cười gượng gạo, vẻ mặt có chút khẩn cầu nhìn Thời Sênh, “Linh Khê, phải làm thế nào muội mới chịu giao hạt châu ra để cứu Bạch An?”
“Ngươi tự sát đi.”
“Linh Khê!” Phong Diệm giận dữ quát lớn, “Ta biết ngay là ngươi nhìn Thất Thất chướng mắt mà. Ta đã nói với ngươi từ lâu rồi, ta sẽ không thích ngươi đâu.”
Thời Sênh: “…” Không phải chứ nam chính số 2, ngươi ảo tưởng cái quái quỷ gì vậy?
Hành vi gần đây của cô cho dù nhìn thế nào cũng không hề có biểu hiện gì là thích hắn được chưa?
Thời Sênh hừ lạnh một tiếng, cằm theo quán tính nhướng lên, “Ta cũng đâu có thích ngươi.”
“Ngươi đừng nghĩ đến chuyện dùng thủ đoạn gì, cho dù ngươi có làm gì ta cũng không nhìn đến ngươi đâu, hãy từ bỏ đi.” Phong Diệm vẫn kích động như cũ.
Thời Sênh: “…” Ngươi có nghe ta nói gì không vậy!
Đừng có tự mình ảo tưởng sức mạnh như vậy chứ.
Không chịu tiếp thu như thế là không đúng đâu nhé!
Không thèm nói chuyện với họ nữa, Thời Sênh trực tiếp ném hai người đó ra khỏi hang động.
Cả lũ thiểu năng, đúng là có bệnh mà.
[…] Ký chủ câu này của cô có vấn đề.
“Câm mồm!”
Thời Sênh nói ra câu này, lại thêm giọng cô không hề nhỏ. Đám người thú bên ngoài đang nhìn Lâm Thất Thất và Phong Diệm bị ném ra ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ, nghe Thời Sênh gào lên, cả đám bỗng nhiên im bặt.
Thời Sênh dứt khoát đi ra ngoài, liếc nhìn hai người ở phía dưới, “Ta sẽ không đưa đồ cho các ngươi đâu, Tiểu Tuyên Tử, lại đây.”
Bạch Tuyên được cha dìu đến bỗng nhiên bị điểm danh. Hắn nhìn Thời Sênh đang đứng ở chỗ cao đầy khó hiểu, lại nhìn sang hai bên rồi mới giơ tay chỉ vào mình.
Thời Sênh khẽ gật đầu.
Trong lòng Bạch Tuyên thấp thỏm, khập khiễng đi đến trước mặt Thời Sênh.
“Lên đây.”
Bạch Tuyên lại trèo lên chiếc thang đá ở bên cạnh.
Thời Sênh nắm lấy cằm hắn, trực tiếp nhét hạt châu đó cho hắn ăn.
Bạch Tuyên còn chưa kịp nếm được mùi vị gì, hạt châu đã trôi tuột xuống cổ họng.
Thời Sênh thả hắn ra, vỗ tay mấy cái, “Xong rồi.”
Sắc mặt Phong Diệm đen như đít nồi.
Trong hốc mắt Lâm Thất Thất đã ầng ậc nước, quật cường ngẩng đầu lên, “Tại sao ngươi có thể làm như vậy chứ? Bạch An là anh trai của ngươi đó! Nếu huynh ấy có mệnh hệ gì lương tâm ngươi có yên ổn được không?”
Đối với một NPC, cô phải làm thế nào thì mới lương tâm bất an được chứ.
[Ký chủ chẳng phải là cô không có lương tâm sao?]
Bây giờ có rồi.
[…] Lương tâm của cô nói có là có, nói không có là không có sao?
“Thất Thất, chúng ta đi thôi.” Phong Diệm dìu Thất Thất đứng dậy, “Sớm muộn gì cô ta cũng sẽ gặp báo ứng thôi.”
“Bạch An phải làm sao đây?”
“Để ta nghĩ cách.”
Lâm Thất Thất cảm động, “Cảm ơn huynh, Phong Diệm.”
Phong Diệm cưng chiều sờ đầu Lâm Thất Thất, “Giữa chúng ta còn nói cảm ơn gì chứ.”
Lâm Thất Thất được Phong Diệm nửa dìu nửa ôm rời đi. Người thú bốn phía xung quanh đều mờ mịt, cái quần què gì vậy?
Thời Sênh quay người đi vào trong hang động. Bạch Tuyên chần chừ giây lát, cuối cùng vẫn quyết định đi cùng Thời Sênh vào trong, cẩn thận hỏi: “Linh Khê, vừa nãy ngươi cho ta ăn cái gì vậy?”
“Linh đan diệu dược.”
Thứ đồ chơi đó một khi ăn vào rồi sẽ không còn tác dụng gì nữa, người thú khác cũng không ăn được nữa, huyết dịch cũng có hiệu quả đặc biệt.
Tương đương với hiệu quả của đạo cụ hồi máu dùng một lần.
“Thất Thất đến đòi thuốc cho thủ lĩnh sao? Ngươi lại cho ta ăn rồi, vậy còn thủ lĩnh phải làm sao?” Sắc mặt Bạch Tuyên hơi tái, đó là những gì hắn hiểu được từ cuộc đối thoại vừa rồi.
“Không chết được đâu, lo cho hắn chi bằng lo cho chính mình, đừng ở đây cản đường ta, ra ngoài kia chơi đi.” Thời Sênh mất kiên nhẫn đuổi người đi.
Đó là vầng hào quang của nam chính, nếu hắn chết thì coi như cô thắng.
Bạch Tuyên thấy mặt Thời Sênh đầy vẻ chán ghét, theo bản năng ngậm miệng lại rồi rời khỏi sơn động.
Vừa đi ra ngoài đã bị đám người thú bên ngoài bao vây.
Hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nên không dám ăn nói linh tinh, chỉ lắc đầu không nói gì.
…
Thời Sênh thu dọn xác rắn vừa giải phẫu, mang ra ngoài vứt.
Trên người có dính chút máu tanh, cô lại chạy đi tắm rửa, khi quay lại mặt trăng đã lên cao tận ngọn cây.
Ánh trăng xuyên qua tán cây, ánh sáng loang lổ chiếu trên cánh rừng khẽ động. Thời Sênh nhìn chằm chằm mấy cái bóng sáng đó, bước chân càng lúc càng chậm hơn.
Hồi lâu sau cô dừng lại, quay người, nhìn chằm chằm vào rừng sâu, “Theo dõi ta bao lâu như vậy rồi, đã định ra tay chưa?”
Giọng nói của cô vọng vào trong rừng, nhưng không có ai đáp lại cô.
Thời Sênh nhíu mày, định quay về, bỗng nhiên một bóng đen từ bên đó chậm rãi đi ra.
Cành cây khô dưới đất bị giẫm phát ra tiếng động khe khẽ, tăng thêm vài phần sức sống cho khu rừng u tịch.
Bóng người ở phía đối diện dừng lại, đứng vừa đúng trong bóng tối, “Bộ lạc Bạch Hổ, Linh Khê.”
Thời Sênh nhíu mày, “Làm sao? Muốn làm cái gì?”
Đối phương trầm mặc vài giây, giọng nói trong veo cắt ngang đêm đen, “Có hứng thú gia nhập bộ lạc Bắc Hoang của ta không?”
[Nhiệm vụ ẩn giấu: Liên chi cộng mộ. Mục tiêu nhiệm vụ: Tinh Lan. Mục đích nhiệm vụ: Ý nghĩa hiện trên mặt chữ, Ký chủ vui lòng tự hiểu.]
Thời Sênh: “…”
/2038
|