Bọn họ chẳng mất nhiều thời gian lo lắng vì ngay sau đó, Thời Sênh đã lộn trở về.
Sau lưng cô còn có cái người tên Clarissa kia. Cái đó cũng chưa phải trọng điểm. Trọng điểm là sau lưng bọn họ còn có hai con quái vật giống hệt con lúc trước. Một con chạy trước, một con chạy sau. Cây cối bị chúng va phải gãy đổ ầm ầm khắp mọi nơi, đè lên hết thực vật xung quanh làm cho vô số tiếng kêu kỳ quái vang lên theo.
“Ôi mẹ ơi!”
Đám người Thần Dương xoay người lập tức chạy.
“Grào!!!”
“Phía trước cũng có, chết tiệt, bị chặn đường rồi!”
“Chạy về phía kia, mau chạy về bên đó, đi mau nào! Thần Tường, nhớ đuổi kịp đấy!”
Hai đầu đều có khủng long chặn đường nên bọn họ chỉ có thể chạy về phía sau. Không biết cả bọn chạy bao lâu, cuối cùng nhìn thấy ánh sáng bên ngoài rừng rậm, nhưng lúc lao ra thì lại thấy đây là một vách núi.
Mọi người cưỡi kiếm bay lên cao, lao ra ngoài vách núi. Một con khủng long không kịp phanh lại nên rơi thẳng xuống bên dưới rồi mất hút trong rừng rậm dưới vực sâu. Vô số những con chim quái dị vỗ cánh bay lên.
Một đàn chim bay lên đâm vào đám người khiến bọn họ nghiêng ngả. Những móng vuốt sắc nhọn của chúng không khách khí cào lên người. Vì kiếm đã ở dưới chân nên bọn họ đành phải dùng tay không đối phó với chúng.
“Bên này!” Cynthia đứng ở một chỗ ngang vách núi vẫy tay với họ.
Càng ngày càng có nhiều những con chim dữ xuất hiện. Toàn bộ không trung đều ngập tràn sinh vật kỳ quái này. Bọn họ chỉ có thể bay về phía Cynthia.
Ở đó có một bệ đá nhô ra. Sau khi đáp xuống bọn họ mới phát hiện Thời Sênh và lão đại nhà mình cũng có mặt. Vừa rồi chạy quá nhanh nên bọn họ cũng chẳng chú ý cô biến mất từ lúc nào nữa.
Cynthia vẫn ở bên cạnh cô một tấc không rời. Cô ta ở đây thì người cá kia chắc chắn cũng sẽ ở đây.
“Cảm ơn.” Thần Dương nói lời cảm tạ Thời Sênh.
“Nể mặt hắn thôi.” Thời Sênh không thèm để ý, “Ta có thể nhắc nhở các ngươi nhưng tuyệt đối sẽ không ra tay giúp đỡ, vì thế tốt nhất các ngươi đừng có ký thác hy vọng trên người ta, sẽ mất mạng đấy!”
Có những lời cứ phải nói cho rõ ràng mới tốt.
Nếu không phải cô nể mặt Tuân Lệnh thì cô còn chẳng có cả hứng thú nhắc nhở họ nữa cơ.
Thần Dương nhìn lão đại nhà mình ngủ say như chết trong lòng Thời Sênh, trong đầu không khỏi xuất hiện một suy đoán lớn mật, không phải người cá này coi trọng lão đại nhà hắn rồi đấy chứ?
Tình yêu của người và yêu không có kết cục tốt đâu nha!
Đám chim bên ngoài không đuổi tới đây, hai con khủng long kia cũng dần dần yên ắng xuống. Mọi người ở nguyên tại chỗ này chờ trời tối, rừng rậm dần chìm vào trong bóng đêm.
Trải qua chặng đường dài như thế, đám người Thần Dương cũng không tính toán tiếp tục đi nữa mà quyết định nghỉ ngơi để khôi phục lại thể lực.
Cái người có tên Clarissa gặp lúc trước thì không thấy đâu cả, không biết có chạy được như họ không.
“Tiểu thư Daisy, giờ đã an toàn rồi, ngươi có thể trả lại lão đại cho chúng ta không?”
“Tại sao chứ?” Thời Sênh hoàn toàn không muốn trả lại người.
“Đó là lão đại của chúng ta mà.”
“Đi theo ta an toàn hơn so với đi theo các ngươi.”
Mọi người: “…”
Bạo kích.
Mười vạn điểm bạo kích!
Hôm nay bọn họ chạy trốn mệt sống mệt chết, còn cô lại như đang dạo chơi ấy.
“Lão đại phải ăn gì đó, để Thần Tường gọi lão đại dậy đi.” Thần Dương nghĩ một chút cũng cảm thấy mình không thể đoạt người nổi với người cá kia, dù sao lão đại cũng an toàn, cứ gửi lão đại ở chỗ nàng ta đi.
“Tại sao phải để Thần Tường gọi?” Thời Sênh kỳ quái hỏi.
“Bởi vì lúc lão đại tỉnh dậy luôn không nhận ra ai, chỉ nhận ra Thần Tường, những người khác mà gọi sẽ bị đánh ngay.” Thần Dương giải thích, “Thần Tường từ nhỏ đã sống với huynh ấy nên thân với huynh ấy hơn chúng ta một chút.”
Thời Sênh cam chịu để Thần Tường tới đánh thức người dậy.
Thần Tường gọi cả nửa ngày mới đánh thức được người đang ngủ say.
“Trời còn chưa sáng, gọi ta dậy sớm thế làm gì?” Tuân Lệnh mơ màng nhìn đám lá cây trên đỉnh đầu rồi lại lim dim muốn ngủ tiếp.
Thời Sênh nâng hắn dậy, vì sau lưng không có chỗ dựa nên Tuân Lệnh miễn cưỡng tỉnh táo hơn một chút. Hắn đờ đẫn một lúc mới quay người nhìn người bên cạnh mình, “Nàng là ai thế?”
Thời Sênh thờ ơ nhìn về phía Thần Dương: “Hắn hay quên thế à?”
Thần Dương sờ cánh mũi, “Khụ, lão đại quen người rất chậm chạp, phải gặp rất nhiều lần mới nhớ rõ được.”
Thời Sênh: “…” Chậm chạp ông nội hắn ấy, rõ ràng đây là bệnh nguy kịch rồi còn gì!
Tuân Lệnh không nhận được đáp án từ chỗ Thời Sênh nên quay đầu nhìn Thần Tường rồi hỏi hắn: “Các ngươi tìm được nơi đó rồi à?”
“Lão đại, huynh không chỉ đường thì sao chúng ta có thể tìm thấy nhanh như vậy được?” Thần Tường cạn lời, lặng lẽ đưa nước cho hắn.
Tuân Lệnh uống một ngụm nước, vệt nước làm cánh môi hắn trở nên ướt át và lấp lánh ánh sáng. Hắn thè lưỡi liếm liếm một chút, bộ dáng cực kỳ mê người.
“Giờ chúng ta đang ở chỗ nào?”
Mọi người: “…” Có quỷ mới biết được họ đang ở đâu!
Lão đại, huynh không bị quái vật đuổi theo nên sao huynh có thể hiểu được tâm tình của bọn đệ lúc này chứ?
Tuân Lệnh thấy không ai trả lời liền tự kết luận: “Nói cách khác, các ngươi làm mình đi lạc rồi chứ gì?”
Mọi người nhìn trời, biết ngay mà, biết ngay mà!
Bọn họ làm mình đi lạc ư? Rõ ràng là bị buộc đi lạc thì đúng hơn!
Tuân Lệnh nhảy xuống khỏi thiết kiếm rồi quay đầu nhìn nó với ánh mắt kỳ quái: “Thanh kiếm này của ai thế? Sao ta chưa nhìn thấy bao giờ nhỉ?”
Thần Dương ho khan một tiếng rồi duỗi tay chỉ vào Thời Sênh.
Ánh mắt Thời Sênh lướt nhẹ về phía này, thân ảnh cô trở nên mông lung trong môi mắt đầy sương mù của hắn, hắn lại hỏi: “Có thể cho ta không?”
Thần Dương đỡ trán, mau kéo lão đại về thôi, tật xấu nhìn thấy thứ tốt liền muốn lấy của huynh ấy lại tái phát rồi.
Thời Sênh mỉm cười: “Cho thì không được, nhưng có thể dùng thứ khác tới đổi.”
Tuân Lệnh khẽ nhíu mày, “Nàng muốn cái gì?”
“Huynh đó.”
“Ta?” Tuân Lệnh chỉ vào chính mình như đang suy nghĩ xem giao dịch này có lời gì không.
“Lão đại, huynh tỉnh táo tí đi.” Thần Dương tiến lên túm lấy Tuân Lệnh mà lắc lắc, vì một thanh kiếm mà huynh định bán cả mình thì có ổn không hả?
Tuân Lệnh bị lắc đến choáng váng đầu óc, cơn buồn ngủ cũng tan biến sạch. Hắn đẩy Thần Dương ra với vẻ không vui, “Ngươi làm gì thế hả?”
Thần Dương: “…” Là huynh đang làm gì ấy, lão đại à!
Thời Sênh phát hiện ra thực lực của Tuân Lệnh tốt hơn những người khác ở đây nhiều, nhưng vì hắn thích ngủ nên sức chiến đấu coi như bằng không, khó trách lúc trước những người này đều muốn để hắn ở bên ngoài. Loại lão đại như thế này không kéo chân sau của bọn họ đã là tốt lắm rồi.
Người như hắn chỉ có bản cô nương đây mới chứa nổi.
Tuân Lệnh quay đầu tiếp tục nhìn thiết kiếm. Thời Sênh cho rằng hắn muốn tiếp tục nói chuyện vừa rồi thì lại thấy hắn ngáp một cái rồi bò lên thiết kiếm, rúc vào lòng Thời Sênh và ngủ tiếp.
… Kiếp trước anh không được ngủ cả đời à?
Thời Sênh cúi đầu nhìn hắn: “Huynh coi ta là cái gối đấy à?”
Tuân Lệnh ngẩng đầu nhìn Thời Sênh, vẻ mặt vô tội: “Bọn họ cứ lắc tới lắc lui, ta ngủ thấy không thoải mái, chỗ nàng thoải mái hơn.”
Thần Dương: “…” Huynh ngủ như lợn chết mà còn biết lắc tới lắc lui nữa à?
“Huynh không sợ ta giết chết huynh sao?” Thực hoài nghi làm sao mà hắn sống được tới bây giờ?
Tuân Lệnh híp mắt: “Trên người của nàng không có hương vị ghê tởm, nàng sẽ không giết… ta.”
Chữ cuối cùng vừa rơi xuống, hắn cũng ngủ luôn.
“Lão đại, huynh còn chưa nói cho chúng ta biết rốt cuộc chúng ta nên đi thế nào?” Thần Dương đứng bên cạnh không khỏi giậm chân.
Sau lưng cô còn có cái người tên Clarissa kia. Cái đó cũng chưa phải trọng điểm. Trọng điểm là sau lưng bọn họ còn có hai con quái vật giống hệt con lúc trước. Một con chạy trước, một con chạy sau. Cây cối bị chúng va phải gãy đổ ầm ầm khắp mọi nơi, đè lên hết thực vật xung quanh làm cho vô số tiếng kêu kỳ quái vang lên theo.
“Ôi mẹ ơi!”
Đám người Thần Dương xoay người lập tức chạy.
“Grào!!!”
“Phía trước cũng có, chết tiệt, bị chặn đường rồi!”
“Chạy về phía kia, mau chạy về bên đó, đi mau nào! Thần Tường, nhớ đuổi kịp đấy!”
Hai đầu đều có khủng long chặn đường nên bọn họ chỉ có thể chạy về phía sau. Không biết cả bọn chạy bao lâu, cuối cùng nhìn thấy ánh sáng bên ngoài rừng rậm, nhưng lúc lao ra thì lại thấy đây là một vách núi.
Mọi người cưỡi kiếm bay lên cao, lao ra ngoài vách núi. Một con khủng long không kịp phanh lại nên rơi thẳng xuống bên dưới rồi mất hút trong rừng rậm dưới vực sâu. Vô số những con chim quái dị vỗ cánh bay lên.
Một đàn chim bay lên đâm vào đám người khiến bọn họ nghiêng ngả. Những móng vuốt sắc nhọn của chúng không khách khí cào lên người. Vì kiếm đã ở dưới chân nên bọn họ đành phải dùng tay không đối phó với chúng.
“Bên này!” Cynthia đứng ở một chỗ ngang vách núi vẫy tay với họ.
Càng ngày càng có nhiều những con chim dữ xuất hiện. Toàn bộ không trung đều ngập tràn sinh vật kỳ quái này. Bọn họ chỉ có thể bay về phía Cynthia.
Ở đó có một bệ đá nhô ra. Sau khi đáp xuống bọn họ mới phát hiện Thời Sênh và lão đại nhà mình cũng có mặt. Vừa rồi chạy quá nhanh nên bọn họ cũng chẳng chú ý cô biến mất từ lúc nào nữa.
Cynthia vẫn ở bên cạnh cô một tấc không rời. Cô ta ở đây thì người cá kia chắc chắn cũng sẽ ở đây.
“Cảm ơn.” Thần Dương nói lời cảm tạ Thời Sênh.
“Nể mặt hắn thôi.” Thời Sênh không thèm để ý, “Ta có thể nhắc nhở các ngươi nhưng tuyệt đối sẽ không ra tay giúp đỡ, vì thế tốt nhất các ngươi đừng có ký thác hy vọng trên người ta, sẽ mất mạng đấy!”
Có những lời cứ phải nói cho rõ ràng mới tốt.
Nếu không phải cô nể mặt Tuân Lệnh thì cô còn chẳng có cả hứng thú nhắc nhở họ nữa cơ.
Thần Dương nhìn lão đại nhà mình ngủ say như chết trong lòng Thời Sênh, trong đầu không khỏi xuất hiện một suy đoán lớn mật, không phải người cá này coi trọng lão đại nhà hắn rồi đấy chứ?
Tình yêu của người và yêu không có kết cục tốt đâu nha!
Đám chim bên ngoài không đuổi tới đây, hai con khủng long kia cũng dần dần yên ắng xuống. Mọi người ở nguyên tại chỗ này chờ trời tối, rừng rậm dần chìm vào trong bóng đêm.
Trải qua chặng đường dài như thế, đám người Thần Dương cũng không tính toán tiếp tục đi nữa mà quyết định nghỉ ngơi để khôi phục lại thể lực.
Cái người có tên Clarissa gặp lúc trước thì không thấy đâu cả, không biết có chạy được như họ không.
“Tiểu thư Daisy, giờ đã an toàn rồi, ngươi có thể trả lại lão đại cho chúng ta không?”
“Tại sao chứ?” Thời Sênh hoàn toàn không muốn trả lại người.
“Đó là lão đại của chúng ta mà.”
“Đi theo ta an toàn hơn so với đi theo các ngươi.”
Mọi người: “…”
Bạo kích.
Mười vạn điểm bạo kích!
Hôm nay bọn họ chạy trốn mệt sống mệt chết, còn cô lại như đang dạo chơi ấy.
“Lão đại phải ăn gì đó, để Thần Tường gọi lão đại dậy đi.” Thần Dương nghĩ một chút cũng cảm thấy mình không thể đoạt người nổi với người cá kia, dù sao lão đại cũng an toàn, cứ gửi lão đại ở chỗ nàng ta đi.
“Tại sao phải để Thần Tường gọi?” Thời Sênh kỳ quái hỏi.
“Bởi vì lúc lão đại tỉnh dậy luôn không nhận ra ai, chỉ nhận ra Thần Tường, những người khác mà gọi sẽ bị đánh ngay.” Thần Dương giải thích, “Thần Tường từ nhỏ đã sống với huynh ấy nên thân với huynh ấy hơn chúng ta một chút.”
Thời Sênh cam chịu để Thần Tường tới đánh thức người dậy.
Thần Tường gọi cả nửa ngày mới đánh thức được người đang ngủ say.
“Trời còn chưa sáng, gọi ta dậy sớm thế làm gì?” Tuân Lệnh mơ màng nhìn đám lá cây trên đỉnh đầu rồi lại lim dim muốn ngủ tiếp.
Thời Sênh nâng hắn dậy, vì sau lưng không có chỗ dựa nên Tuân Lệnh miễn cưỡng tỉnh táo hơn một chút. Hắn đờ đẫn một lúc mới quay người nhìn người bên cạnh mình, “Nàng là ai thế?”
Thời Sênh thờ ơ nhìn về phía Thần Dương: “Hắn hay quên thế à?”
Thần Dương sờ cánh mũi, “Khụ, lão đại quen người rất chậm chạp, phải gặp rất nhiều lần mới nhớ rõ được.”
Thời Sênh: “…” Chậm chạp ông nội hắn ấy, rõ ràng đây là bệnh nguy kịch rồi còn gì!
Tuân Lệnh không nhận được đáp án từ chỗ Thời Sênh nên quay đầu nhìn Thần Tường rồi hỏi hắn: “Các ngươi tìm được nơi đó rồi à?”
“Lão đại, huynh không chỉ đường thì sao chúng ta có thể tìm thấy nhanh như vậy được?” Thần Tường cạn lời, lặng lẽ đưa nước cho hắn.
Tuân Lệnh uống một ngụm nước, vệt nước làm cánh môi hắn trở nên ướt át và lấp lánh ánh sáng. Hắn thè lưỡi liếm liếm một chút, bộ dáng cực kỳ mê người.
“Giờ chúng ta đang ở chỗ nào?”
Mọi người: “…” Có quỷ mới biết được họ đang ở đâu!
Lão đại, huynh không bị quái vật đuổi theo nên sao huynh có thể hiểu được tâm tình của bọn đệ lúc này chứ?
Tuân Lệnh thấy không ai trả lời liền tự kết luận: “Nói cách khác, các ngươi làm mình đi lạc rồi chứ gì?”
Mọi người nhìn trời, biết ngay mà, biết ngay mà!
Bọn họ làm mình đi lạc ư? Rõ ràng là bị buộc đi lạc thì đúng hơn!
Tuân Lệnh nhảy xuống khỏi thiết kiếm rồi quay đầu nhìn nó với ánh mắt kỳ quái: “Thanh kiếm này của ai thế? Sao ta chưa nhìn thấy bao giờ nhỉ?”
Thần Dương ho khan một tiếng rồi duỗi tay chỉ vào Thời Sênh.
Ánh mắt Thời Sênh lướt nhẹ về phía này, thân ảnh cô trở nên mông lung trong môi mắt đầy sương mù của hắn, hắn lại hỏi: “Có thể cho ta không?”
Thần Dương đỡ trán, mau kéo lão đại về thôi, tật xấu nhìn thấy thứ tốt liền muốn lấy của huynh ấy lại tái phát rồi.
Thời Sênh mỉm cười: “Cho thì không được, nhưng có thể dùng thứ khác tới đổi.”
Tuân Lệnh khẽ nhíu mày, “Nàng muốn cái gì?”
“Huynh đó.”
“Ta?” Tuân Lệnh chỉ vào chính mình như đang suy nghĩ xem giao dịch này có lời gì không.
“Lão đại, huynh tỉnh táo tí đi.” Thần Dương tiến lên túm lấy Tuân Lệnh mà lắc lắc, vì một thanh kiếm mà huynh định bán cả mình thì có ổn không hả?
Tuân Lệnh bị lắc đến choáng váng đầu óc, cơn buồn ngủ cũng tan biến sạch. Hắn đẩy Thần Dương ra với vẻ không vui, “Ngươi làm gì thế hả?”
Thần Dương: “…” Là huynh đang làm gì ấy, lão đại à!
Thời Sênh phát hiện ra thực lực của Tuân Lệnh tốt hơn những người khác ở đây nhiều, nhưng vì hắn thích ngủ nên sức chiến đấu coi như bằng không, khó trách lúc trước những người này đều muốn để hắn ở bên ngoài. Loại lão đại như thế này không kéo chân sau của bọn họ đã là tốt lắm rồi.
Người như hắn chỉ có bản cô nương đây mới chứa nổi.
Tuân Lệnh quay đầu tiếp tục nhìn thiết kiếm. Thời Sênh cho rằng hắn muốn tiếp tục nói chuyện vừa rồi thì lại thấy hắn ngáp một cái rồi bò lên thiết kiếm, rúc vào lòng Thời Sênh và ngủ tiếp.
… Kiếp trước anh không được ngủ cả đời à?
Thời Sênh cúi đầu nhìn hắn: “Huynh coi ta là cái gối đấy à?”
Tuân Lệnh ngẩng đầu nhìn Thời Sênh, vẻ mặt vô tội: “Bọn họ cứ lắc tới lắc lui, ta ngủ thấy không thoải mái, chỗ nàng thoải mái hơn.”
Thần Dương: “…” Huynh ngủ như lợn chết mà còn biết lắc tới lắc lui nữa à?
“Huynh không sợ ta giết chết huynh sao?” Thực hoài nghi làm sao mà hắn sống được tới bây giờ?
Tuân Lệnh híp mắt: “Trên người của nàng không có hương vị ghê tởm, nàng sẽ không giết… ta.”
Chữ cuối cùng vừa rơi xuống, hắn cũng ngủ luôn.
“Lão đại, huynh còn chưa nói cho chúng ta biết rốt cuộc chúng ta nên đi thế nào?” Thần Dương đứng bên cạnh không khỏi giậm chân.
/2038
|