Một đám người nhìn Thời Sênh chơi điện tử, ai nấy đều một vẻ mặt không còn gì để nói. Bọn họ còn cứ nghĩ rằng ảnh hậu sẽ phát trực tiếp cảnh ảnh đế quay lỗi, kết quả lại chỉ là chơi game.
Trong thời gian làm việc lại chơi game, đạo diễn có quản hay không vậy!!!
Đạo diễn Chung: “…”
Đạo diễn Chung để mọi người nghỉ ngơi trước còn bản thân thì lấy điện thoại ra đích thân gọi cho Trần Nguyên.
Ông nghi ngờ, vị này đến đây là để báo thù ông.
Hết lên giọng quan cách hách dịch với Trần Nguyên rồi lại thăm dò các kiểu cũng không thăm dò ra một nguyên nhân nào.
Nguyên một đoàn làm phim không khí kỳ lạ đến cực độ.
Việc này không phải là lỗi của Thời Sênh, khiến cảnh quay lỗi cũng không phải là do cô. Bọn họ căn bản không thể đổ lỗi, trách móc lên người Thời Sênh được nên chỉ có thể hướng ánh mắt về phía ảnh đế Giang Bách Vũ.
Cùng một đẳng cấp, vậy thì tại sao Giang Bách Vũ lại không thể quay được vậy?
Giang Bách Vũ sắc mặt biến đổi hết biểu cảm này đến biểu cảm khác, có thể nói là cực kỳ phong phú.
Ôn Kiều đứng ở phía xa, trong lòng có chút vui vẻ, sảng khoái. Người đàn ông này cô đã từng yêu, và khiến cô đau đớn đến xé tim xé gan. Bây giờ nhìn thấy anh ta bị làm cho xấu mặt, cô cảm thấy rất vui vẻ.
…
“Chị Lam, điện thoại của chị Trần.” Tiểu Bảo đưa điện thoại của mình lên, “Chị nghe đi ạ.”
Động tác lướt ngón tay trên màn hình điện thoại của Thời Sênh rất nhanh: “Không rảnh.”
Tiểu Bảo: “…” Chị đang chơi điện tử, vậy mà còn không rảnh sao?
“Chị Trần, Chị Lam nói là không rảnh…” Tiểu Bảo chuyển lời nhắn cho người ở đầu dây bên kia.
Trần Nguyên nói Tiểu Bảo đặt điện thoại áp vào tai của Thời Sênh.
“Lam đại tiểu thư, em đang giở cái trò gì vậy.” Trần Nguyên cố gắng hết sức để kiềm chế cơn điên sắp bùng phát, “Lúc nãy đạo diễn có gọi điện thoại cho chị bla bla bla…”
“Em có đang nghe chị nói không thế? Em đang làm gì vậy, sao ồn ào thế.”
“Giết người.” Thời Sênh nhẹ bay nói ra hai từ.
Tiểu Bảo bàn tay run một cái. Cậu có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nổi điên lúc này của chị Trần.
Cuối cùng, cuộc điện thoại này được cúp trong cơn điên của Trần Nguyên.
Trò game của Thời Sênh cũng đã chơi xong, nhìn trên màn hình điện thoại hiện lên hai chữ chiến thắng, tâm trạng Thời Sênh bỗng nhiên tốt lên rất nhiều.
Cô chơi cũng không lâu, đạo diễn Chung nhìn thấy cô thu điện thoại lại, vội vã gọi người đến bắt đầu quay.
Lần này thuận lợi hơn nhiều, thế nhưng Giang Bách Vũ vẫn bị ép cảnh quay.
Không dễ dàng gì mới quay xong, Thời Sênh có đánh chết cũng không quay nữa, vẫy vẫy tay dẫn theo mấy người trợ lý trở về khách sạn.
“Đúng là kiêu ngạo, không coi ai ra gì…” Phương Lương, người quản lý của Ôn Kiều nhìn theo hướng Thời Sênh rời đi, thấp giọng cằn nhằn.
Ôn Kiều mỉm cười không để ý đến câu nói đó, rồi sẽ có một ngày cô cũng sẽ đứng ở một tầm cao như cô ấy.
Thời Sênh không quay, đạo diễn Chung đành phải quay cảnh của Ôn Kiều và Giang Bách Vũ trước.
Giang Bách Vũ lúc nãy quay cùng Thời Sênh bị làm cho mất mặt, trước đó sống chung với Ôn Kiều cũng không vui vẻ gì, nên bây giờ khi cùng quay chung cảnh với Ôn Kiều bắt đầu ép cảnh quay của cô.
Ôn Kiều bị quát dừng đóng mấy lần.
Khi đến lần quay lỗi thứ mười mấy, đạo diễn Chung bắt đầu nổi giận, cầm loa phát thanh lên rồi bắt đầu gào thét, “Hai người bị làm sao vậy? Ôn Kiều, biểu cảm của cô cứng đờ như vậy để làm cái gì hả? Anh ta là người mà cô thích đấy, không phải là kẻ thù, cô muốn giết chết anh ta sao?”
“Xin lỗi đạo diễn.” Ôn Kiều thái độ nhẹ nhàng xin lỗi.
Đạo diễn sao lại không thể nhìn ra Giang Bách Vũ đang cố tình ép cảnh cô chứ, chỉ là thân phận Giang Bách Vũ vẫn còn đang treo tít trên cao như vậy, đạo diễn Chung giúp ai cũng là điều hết sức rõ ràng.
Đạo diễn Chung ở trong giới cũng là một người có danh tiếng. Ông bị đổi vài nữ chính vỗn dĩ đã không vui rồi. Bây giờ vị nữ chính bị đổi lại còn đến đây bới lông tìm vết, xoi mói đủ kiểu lại càng khiến ông không vui. Vậy nên đen đủi chỉ một mình Ôn Kiều phải chịu.
“Xin lỗi thì có tác dụng gì. Hôm nay cảnh này còn không quay xong, mọi người đừng hòng nghĩ đến việc về khách sạn.” Đạo diễn Chung vừa dứt lời, nhân viên trong đoàn phim ai nấy đều ngay lập tức oán thán.
Lúc nãy cảnh quay của Thời Sênh và Giang Bách Vũ đã lãng phí không ít thời gian rồi. Bây giờ lại tiếp tục lãng phí nhiều thời gian như vậy.
Lúc này đã sắp mười một giờ tối rồi, cho dù là qua được một cảnh cũng phải đến rạng sáng. Sáng sớm ngày mai lại vẫn còn một cảnh nữa, hôm nay đừng hòng ai được ngủ.
Ôn Kiều nhận thấy thái độ của nhân viên đoàn làm phim nên đã bảo Phương Lương ra ngoài mua chút đồ ăn đêm cho bọn họ.
Lúc này thái độ của đám nhân viên đó mới giảm đi một chút.
…
Ngày thứ hai Thời Sênh quay cảnh lúc nắng sớm, là một cảnh hành động.
Ý của đạo diễn Chung là muốn dùng diễn viên đóng thế nhưng Thời Sênh một mực từ chối.
Số trận cô đánh nhau còn nhiều hơn số lần mà đạo diễn ăn cơm. Cơ thể từ nhỏ đã được luyện võ, độ dẻo dai rất tốt, chỉ là khua khua vài động tác mà thôi. Loại cảnh quay hành động đó cần gì đến diễn viên đóng thế.
Khi mới bắt đầu đạo diễn Chung có đôi phần bất an. Thế nhưng khi chính thức quay, nhìn thấy động tác của Thời Sênh, ông hoàn toàn quên mất nỗi lo lắng vừa rồi.
Chỉ đạo võ thuật ở bên cạnh gật đầu lia lịa, “Đây là một người đã từng học võ…”
Thời Sênh quay người một cái cực kỳ ngầu, đứng vững trên đống đồ lộn xộn. Ống thép trong tay cô vung thành một đường chéo, trong không khí đem theo những âm thanh xơ xác tiêu điều. Đồ vật bằng kim loại trên người cô va chạm vào nhau tạo nên tiếng ting tang.
Ánh mắt cô gái trẻ vô cùng mạnh mẽ, vòng trang sức đang được quấn trên tay, máu tươi chầm chậm chảy xuống từng dòng, chảy đầm đìa theo hướng ống thép rồi rơi xuống nền đất.
Những người phía sau lưng cô đều lăn lóc ngã dưới đất.
Cả một trường quay đều im lặng.
“Trời, ngầu quá.”
Cũng không biết là ai đã phá vỡ sự im lặng trước.
“Cắt!” Đạo diễn hoàn hồn, bình tĩnh trở lại, vội vàng hô cắt, “Cảnh này qua.”
“Chị Lam.” Tiểu Bảo và Tiểu Phú vội vã chạy đến vây quanh cô, “Có bị thương chỗ nào không.”
Thời Sênh ném ống thép trong tay sang một bên, vẩy vẩy chất lỏng màu đỏ trên cánh tay, đón lấy chiếc khăn bông từ tay Tiểu Bảo rồi lau sạch sẽ, nhìn vào Tiểu Phó nhăn nhăn mày, “Em gái, nhìn tôi giống có vấn đề gì lắm sao?”
Những diễn viên ngã dưới đất: “…” Người có vấn đề là tôi đây này.
Không biết đạo diễn có cho tiền thuốc thang không, bị đá quả thật rất đau, cảm giác như không thể đứng dậy được nữa.
“Chị Lam, lúc nãy chị cực kỳ ngầu luôn.” Tiểu Phó để lộ vẻ mặt sùng bái.
Động tác tự nhiên phóng khoáng, ánh mắt mạnh mẽ sắc sảo, mái tóc ngắn sáng màu xinh đẹp khẽ tung bay, cảm giác giống như đang đóng phim Hollywood vậy.
Cực ngầu luôn!
Thời Sênh vén vén lọn tóc trược mắt, “Tôi luôn luôn ngầu.”
“Chị Lam ngầu nhất.” Tiểu Phó mù quáng sùng bái.
Tiểu Bảo nhắc nhở, “Chị Lam mau xuống dưới trước đi, đạo diễn phải đổi cảnh rồi.”
Thời Sênh bước xuống liền nhìn thấy Ôn Kiều đứng bên cạnh đạo diễn, đang nhìn cô.
Thời Sênh chống cằm, nhìn về phía cô ta rồi huýt sáo trêu ghẹo như một tên lưu manh.
Nữ chính đại nhân bị hút bởi vẻ cực ngầu của cô rồi.
Rất tốt! Thành tích lần này hoàn thành rất tốt.
Động tác đó của Thời Sênh lại thu hút sự kinh ngạc của mấy người nhân viên đứng bên cạnh.
Sắc mặt Ôn Kiều không nhìn ra là thái độ gì, thế nhưng ý chí chiến đấu trong đáy mắt lại như ngọn lửa cháy bùng bùng.
Không hổ danh là ảnh hậu, xem ra bản thân phải cố gắng hơn nhiều hơn nữa mới được.
Mấy ngày tiếp theo, tất cả những cảnh hành động đều không cần diễn viên đóng thế mà do đích thân Thời Sênh đóng.
Thời gian này thu hoạch được fan bại não tàn thứ N+1 trong đoàn làm phim.
Trần Nguyên một ngày gọi mấy cuộc điện thoại đều là mấy lần Thời Sênh cảm thấy chị ta muốn bò từ trong điện thoại ra ngoài bóp chết cô.
Thời Sênh lại dùng mấy cách đặc biệt để giày vò đạo diễn Chung, không phải yêu cầu thêm cảnh quay thì là yêu cầu giảm cảnh quay, tất nhiên là không phải nhằm vào Ôn Kiều mà chỉ là nhằm vào bản thân cô mà thôi.
Cô cứ khăng khăng nói là rất hợp lý, cho dù là biên kịch Ngải Duy Tư cũng không có cách nào bác bỏ được.
Ngải Duy Tư: “…” Dù sao thì phản bác cũng không có tác dụng gì.
Ông không thêm cảnh cho cô ta à?
Cô ta tự thêm.
Lúc cô diễn xuất, cứ trực tiếp diễn như vậy, thế nhưng người đối diện lại vẫn có thể bị cô dẫn dắt theo, giống như là trước đây hai người đã từng tập qua lời thoại vậy.
Quả thật là quá lợi hại.
Hiệu quả diễn xuất còn tốt hơn nhiều so với những gì ông vốn dĩ mong đợi.
“Bây giờ tôi có chút hối hận rồi.” Ngải Duy Tư cảm thán, nhìn bóng người khí phách phi phàm trên màn hình.
Tiếng Trung Quốc của Ngải Duy Tư không chuẩn chút nào, mang đậm chất giọng phương Tây.
Kỹ thuật diễn xuất của cô ấy rất tốt, nếu như cô ấy diễn vai nữ chính nhất định sẽ đặc sắc hơn nữa.
Thế nhưng Ngải Duy Tư đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Thời Sênh có thể diễn tốt như vậy, hoàn toàn là do vai diễn này rất phù hợp với gu của cô.
Nếu thực sự muốn cô diễn vai diễn chịu nhiều uất ức như vai nữ chính…
Biểu cảm của Thời Sênh sẽ là =.=
Bà đây làm không được!
Trong thời gian làm việc lại chơi game, đạo diễn có quản hay không vậy!!!
Đạo diễn Chung: “…”
Đạo diễn Chung để mọi người nghỉ ngơi trước còn bản thân thì lấy điện thoại ra đích thân gọi cho Trần Nguyên.
Ông nghi ngờ, vị này đến đây là để báo thù ông.
Hết lên giọng quan cách hách dịch với Trần Nguyên rồi lại thăm dò các kiểu cũng không thăm dò ra một nguyên nhân nào.
Nguyên một đoàn làm phim không khí kỳ lạ đến cực độ.
Việc này không phải là lỗi của Thời Sênh, khiến cảnh quay lỗi cũng không phải là do cô. Bọn họ căn bản không thể đổ lỗi, trách móc lên người Thời Sênh được nên chỉ có thể hướng ánh mắt về phía ảnh đế Giang Bách Vũ.
Cùng một đẳng cấp, vậy thì tại sao Giang Bách Vũ lại không thể quay được vậy?
Giang Bách Vũ sắc mặt biến đổi hết biểu cảm này đến biểu cảm khác, có thể nói là cực kỳ phong phú.
Ôn Kiều đứng ở phía xa, trong lòng có chút vui vẻ, sảng khoái. Người đàn ông này cô đã từng yêu, và khiến cô đau đớn đến xé tim xé gan. Bây giờ nhìn thấy anh ta bị làm cho xấu mặt, cô cảm thấy rất vui vẻ.
…
“Chị Lam, điện thoại của chị Trần.” Tiểu Bảo đưa điện thoại của mình lên, “Chị nghe đi ạ.”
Động tác lướt ngón tay trên màn hình điện thoại của Thời Sênh rất nhanh: “Không rảnh.”
Tiểu Bảo: “…” Chị đang chơi điện tử, vậy mà còn không rảnh sao?
“Chị Trần, Chị Lam nói là không rảnh…” Tiểu Bảo chuyển lời nhắn cho người ở đầu dây bên kia.
Trần Nguyên nói Tiểu Bảo đặt điện thoại áp vào tai của Thời Sênh.
“Lam đại tiểu thư, em đang giở cái trò gì vậy.” Trần Nguyên cố gắng hết sức để kiềm chế cơn điên sắp bùng phát, “Lúc nãy đạo diễn có gọi điện thoại cho chị bla bla bla…”
“Em có đang nghe chị nói không thế? Em đang làm gì vậy, sao ồn ào thế.”
“Giết người.” Thời Sênh nhẹ bay nói ra hai từ.
Tiểu Bảo bàn tay run một cái. Cậu có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nổi điên lúc này của chị Trần.
Cuối cùng, cuộc điện thoại này được cúp trong cơn điên của Trần Nguyên.
Trò game của Thời Sênh cũng đã chơi xong, nhìn trên màn hình điện thoại hiện lên hai chữ chiến thắng, tâm trạng Thời Sênh bỗng nhiên tốt lên rất nhiều.
Cô chơi cũng không lâu, đạo diễn Chung nhìn thấy cô thu điện thoại lại, vội vã gọi người đến bắt đầu quay.
Lần này thuận lợi hơn nhiều, thế nhưng Giang Bách Vũ vẫn bị ép cảnh quay.
Không dễ dàng gì mới quay xong, Thời Sênh có đánh chết cũng không quay nữa, vẫy vẫy tay dẫn theo mấy người trợ lý trở về khách sạn.
“Đúng là kiêu ngạo, không coi ai ra gì…” Phương Lương, người quản lý của Ôn Kiều nhìn theo hướng Thời Sênh rời đi, thấp giọng cằn nhằn.
Ôn Kiều mỉm cười không để ý đến câu nói đó, rồi sẽ có một ngày cô cũng sẽ đứng ở một tầm cao như cô ấy.
Thời Sênh không quay, đạo diễn Chung đành phải quay cảnh của Ôn Kiều và Giang Bách Vũ trước.
Giang Bách Vũ lúc nãy quay cùng Thời Sênh bị làm cho mất mặt, trước đó sống chung với Ôn Kiều cũng không vui vẻ gì, nên bây giờ khi cùng quay chung cảnh với Ôn Kiều bắt đầu ép cảnh quay của cô.
Ôn Kiều bị quát dừng đóng mấy lần.
Khi đến lần quay lỗi thứ mười mấy, đạo diễn Chung bắt đầu nổi giận, cầm loa phát thanh lên rồi bắt đầu gào thét, “Hai người bị làm sao vậy? Ôn Kiều, biểu cảm của cô cứng đờ như vậy để làm cái gì hả? Anh ta là người mà cô thích đấy, không phải là kẻ thù, cô muốn giết chết anh ta sao?”
“Xin lỗi đạo diễn.” Ôn Kiều thái độ nhẹ nhàng xin lỗi.
Đạo diễn sao lại không thể nhìn ra Giang Bách Vũ đang cố tình ép cảnh cô chứ, chỉ là thân phận Giang Bách Vũ vẫn còn đang treo tít trên cao như vậy, đạo diễn Chung giúp ai cũng là điều hết sức rõ ràng.
Đạo diễn Chung ở trong giới cũng là một người có danh tiếng. Ông bị đổi vài nữ chính vỗn dĩ đã không vui rồi. Bây giờ vị nữ chính bị đổi lại còn đến đây bới lông tìm vết, xoi mói đủ kiểu lại càng khiến ông không vui. Vậy nên đen đủi chỉ một mình Ôn Kiều phải chịu.
“Xin lỗi thì có tác dụng gì. Hôm nay cảnh này còn không quay xong, mọi người đừng hòng nghĩ đến việc về khách sạn.” Đạo diễn Chung vừa dứt lời, nhân viên trong đoàn phim ai nấy đều ngay lập tức oán thán.
Lúc nãy cảnh quay của Thời Sênh và Giang Bách Vũ đã lãng phí không ít thời gian rồi. Bây giờ lại tiếp tục lãng phí nhiều thời gian như vậy.
Lúc này đã sắp mười một giờ tối rồi, cho dù là qua được một cảnh cũng phải đến rạng sáng. Sáng sớm ngày mai lại vẫn còn một cảnh nữa, hôm nay đừng hòng ai được ngủ.
Ôn Kiều nhận thấy thái độ của nhân viên đoàn làm phim nên đã bảo Phương Lương ra ngoài mua chút đồ ăn đêm cho bọn họ.
Lúc này thái độ của đám nhân viên đó mới giảm đi một chút.
…
Ngày thứ hai Thời Sênh quay cảnh lúc nắng sớm, là một cảnh hành động.
Ý của đạo diễn Chung là muốn dùng diễn viên đóng thế nhưng Thời Sênh một mực từ chối.
Số trận cô đánh nhau còn nhiều hơn số lần mà đạo diễn ăn cơm. Cơ thể từ nhỏ đã được luyện võ, độ dẻo dai rất tốt, chỉ là khua khua vài động tác mà thôi. Loại cảnh quay hành động đó cần gì đến diễn viên đóng thế.
Khi mới bắt đầu đạo diễn Chung có đôi phần bất an. Thế nhưng khi chính thức quay, nhìn thấy động tác của Thời Sênh, ông hoàn toàn quên mất nỗi lo lắng vừa rồi.
Chỉ đạo võ thuật ở bên cạnh gật đầu lia lịa, “Đây là một người đã từng học võ…”
Thời Sênh quay người một cái cực kỳ ngầu, đứng vững trên đống đồ lộn xộn. Ống thép trong tay cô vung thành một đường chéo, trong không khí đem theo những âm thanh xơ xác tiêu điều. Đồ vật bằng kim loại trên người cô va chạm vào nhau tạo nên tiếng ting tang.
Ánh mắt cô gái trẻ vô cùng mạnh mẽ, vòng trang sức đang được quấn trên tay, máu tươi chầm chậm chảy xuống từng dòng, chảy đầm đìa theo hướng ống thép rồi rơi xuống nền đất.
Những người phía sau lưng cô đều lăn lóc ngã dưới đất.
Cả một trường quay đều im lặng.
“Trời, ngầu quá.”
Cũng không biết là ai đã phá vỡ sự im lặng trước.
“Cắt!” Đạo diễn hoàn hồn, bình tĩnh trở lại, vội vàng hô cắt, “Cảnh này qua.”
“Chị Lam.” Tiểu Bảo và Tiểu Phú vội vã chạy đến vây quanh cô, “Có bị thương chỗ nào không.”
Thời Sênh ném ống thép trong tay sang một bên, vẩy vẩy chất lỏng màu đỏ trên cánh tay, đón lấy chiếc khăn bông từ tay Tiểu Bảo rồi lau sạch sẽ, nhìn vào Tiểu Phó nhăn nhăn mày, “Em gái, nhìn tôi giống có vấn đề gì lắm sao?”
Những diễn viên ngã dưới đất: “…” Người có vấn đề là tôi đây này.
Không biết đạo diễn có cho tiền thuốc thang không, bị đá quả thật rất đau, cảm giác như không thể đứng dậy được nữa.
“Chị Lam, lúc nãy chị cực kỳ ngầu luôn.” Tiểu Phó để lộ vẻ mặt sùng bái.
Động tác tự nhiên phóng khoáng, ánh mắt mạnh mẽ sắc sảo, mái tóc ngắn sáng màu xinh đẹp khẽ tung bay, cảm giác giống như đang đóng phim Hollywood vậy.
Cực ngầu luôn!
Thời Sênh vén vén lọn tóc trược mắt, “Tôi luôn luôn ngầu.”
“Chị Lam ngầu nhất.” Tiểu Phó mù quáng sùng bái.
Tiểu Bảo nhắc nhở, “Chị Lam mau xuống dưới trước đi, đạo diễn phải đổi cảnh rồi.”
Thời Sênh bước xuống liền nhìn thấy Ôn Kiều đứng bên cạnh đạo diễn, đang nhìn cô.
Thời Sênh chống cằm, nhìn về phía cô ta rồi huýt sáo trêu ghẹo như một tên lưu manh.
Nữ chính đại nhân bị hút bởi vẻ cực ngầu của cô rồi.
Rất tốt! Thành tích lần này hoàn thành rất tốt.
Động tác đó của Thời Sênh lại thu hút sự kinh ngạc của mấy người nhân viên đứng bên cạnh.
Sắc mặt Ôn Kiều không nhìn ra là thái độ gì, thế nhưng ý chí chiến đấu trong đáy mắt lại như ngọn lửa cháy bùng bùng.
Không hổ danh là ảnh hậu, xem ra bản thân phải cố gắng hơn nhiều hơn nữa mới được.
Mấy ngày tiếp theo, tất cả những cảnh hành động đều không cần diễn viên đóng thế mà do đích thân Thời Sênh đóng.
Thời gian này thu hoạch được fan bại não tàn thứ N+1 trong đoàn làm phim.
Trần Nguyên một ngày gọi mấy cuộc điện thoại đều là mấy lần Thời Sênh cảm thấy chị ta muốn bò từ trong điện thoại ra ngoài bóp chết cô.
Thời Sênh lại dùng mấy cách đặc biệt để giày vò đạo diễn Chung, không phải yêu cầu thêm cảnh quay thì là yêu cầu giảm cảnh quay, tất nhiên là không phải nhằm vào Ôn Kiều mà chỉ là nhằm vào bản thân cô mà thôi.
Cô cứ khăng khăng nói là rất hợp lý, cho dù là biên kịch Ngải Duy Tư cũng không có cách nào bác bỏ được.
Ngải Duy Tư: “…” Dù sao thì phản bác cũng không có tác dụng gì.
Ông không thêm cảnh cho cô ta à?
Cô ta tự thêm.
Lúc cô diễn xuất, cứ trực tiếp diễn như vậy, thế nhưng người đối diện lại vẫn có thể bị cô dẫn dắt theo, giống như là trước đây hai người đã từng tập qua lời thoại vậy.
Quả thật là quá lợi hại.
Hiệu quả diễn xuất còn tốt hơn nhiều so với những gì ông vốn dĩ mong đợi.
“Bây giờ tôi có chút hối hận rồi.” Ngải Duy Tư cảm thán, nhìn bóng người khí phách phi phàm trên màn hình.
Tiếng Trung Quốc của Ngải Duy Tư không chuẩn chút nào, mang đậm chất giọng phương Tây.
Kỹ thuật diễn xuất của cô ấy rất tốt, nếu như cô ấy diễn vai nữ chính nhất định sẽ đặc sắc hơn nữa.
Thế nhưng Ngải Duy Tư đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Thời Sênh có thể diễn tốt như vậy, hoàn toàn là do vai diễn này rất phù hợp với gu của cô.
Nếu thực sự muốn cô diễn vai diễn chịu nhiều uất ức như vai nữ chính…
Biểu cảm của Thời Sênh sẽ là =.=
Bà đây làm không được!
/2038
|