Cái gì? Ngoài cửa?
Thời Sênh có chút ngạc nhiên, vị này có đôi chút không theo ý đồ kịch bản nha!
Vẫn là nên nhanh chóng tìm cách xác nhận cậu ta có phải là Phượng Từ không thì hơn.
Thời Sênh để cậu ta chờ một chút rồi mở cửa ra ngoài.
Trần Nguyên chưng dụng phòng khách làm phòng làm việc tạm thời, trông thấy Thời Sênh đi ra, hai con mắt như ghép thành một đường hình chữ X, “Ra ngoài làm cái gì?”
“Bạn em đang ở bên ngoài.” Thời Sênh chỉ chỉ cửa.
Trần Nguyên hơi cau mày lại, chị làm người quản lý bao nhiêu năm nay, xung quang cô hình như không hề có người bạn nào đặc biệt tốt.
Thời gian này…
Không phải là đàn ông chứ?
Trời! Nghệ sĩ nhà cô hẹn hò rồi sao?
Trong lúc Trần Nguyên đang tưởng tượng, Thời Sênh đã mở cửa phòng.
Cố Trì im lặng đứng bên ngoài. Cửa phòng mở ra, tư thế của cậu ta cũng không hề động đậy, mấy giây sau mới chầm chậm ngẩng đầu, đưa đồ vật ở trong tay cho Thời Sênh, “Vừa mới mua.”
Thời Sênh nhận ra cái hộp này, là cái hộp của nhà hàng lần trước Lâm Trạch Nam gói mang về.
“Vào đây trước đi.” Thời Sênh lách người sang một bên.
Cố Trì đưa mắt nhìn vào bên trong một cái, vừa hay nhìn thấy người phụ nữ đang khắt khe nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Cậu biết người phụ nữ này, là người quản lý của Lam Thâm.
Cố Trì nhìn Trần Nguyên khẽ gật đầu, bước vào trong, tiện thể đóng cửa phòng lại, động tác rất thuận thục tự nhiên, giống y như đã từng làm qua vô số lần.
Lúc này đáy lòng của Trần Nguyên sụp đổ.
Ai có thể nói cho chị biết, người đàn ông này là ai không?
Nghệ sĩ nhà chị đã giấu chị là những việc gì vậy!
“Thâm Thâm, em qua đây.” Trần Nguyên nhìn Thời Sênh vẫy tay.
Thời Sênh đặt đĩa thức ăn xuống bàn, rót cho Cố Trì một cốc nước, sau khi bảo cậu ta tùy ý ngồi mới đi đến bên cạnh Trần Nguyên.
“Chị Trần?”
Trần Nguyên kéo cô bước vài bước về phía góc nhà, “Người đàn ông kia là ai? Là người em thích à? Hay là người thích em? Không cần biết là ai, sao em có thể tùy ý cho người ta vào nhà em thế. Để phóng viên chụp được thì làm thế nào? Cái đống tin tức của em hiện giờ vẫn chưa giải quyết xong.”
Trần Nguyên xầm xầm xì xì hỏi một đống câu hỏi.
Thời Sênh đau đầu.
Gặp phải một người quản lý có trách nhiệm cũng là một việc phiền toái.
Cô thở dài một hơi, “Chị Trần, chị có biết tập đoàn Hoàn Vũ không?”
Trần Nguyên không hiểu tại sao Thời Sênh lại chuyển chủ đề đến tập đoàn Hoàn Vũ, thế nhưng vẫn gật đầu, “Tập đoàn xuyên quốc gia, ai mà không biết. Em đừng có lạc đề. Vấn đề vừa rồi em vẫn chưa trả lời chị, cậu ta là ai? Có quan hệ gì với em?”
“Cậu ta tên là Cố Trì, là thiếu gia nhỏ nhất của tập đoàn Hoàn Vũ.” Thời Sênh ung dung thong thả ném ra từng câu một.
“Cái gì mà thiếu gia nhỏ nhất, em cho…” Giọng nói của Trần Nguyên bỗng nhiên im bặt, sau đó mạnh mẽ đẩy cao, “Tập đoàn Hoàn Vũ…”
Trần Nguyên bịt miệng, cả khuôn mặt kinh ngạc nhìn sang bên cạnh.
Giọng nói vừa rồi của chị rất lớn, thế nhưng Cố Trì ngồi bên đó không hề có bất kỳ động tĩnh nào.
Vị này chính là thiếu nha nhỏ nhất của Cố gia sao?
Giới giải trí và giới phú hào có quan hệ mật thiết không thể tách rời. Cố gia cưng chiều vị thiếu gia này như thế nào, những người lăn lộn trong giới giải trí như bọn họ đều được nghe đến.
Trần Nguyên khó khăn nuốt nuốt nước bọt, “Thâm Thâm… em kiếm đâu ra được một cái “ghế tựa”vàng thô như vậy?”
Được tiểu thiếu gia của Cố gia nhìn trúng, vậy thì thực sự là đã lấy được kim bài miễn chết.
“Tầng dưới đấy, cậu ta ở phòng 606.”
Vị tiểu thiếu gia quý như vàng của Cố gia sống ở khu nhà này?
Trần Nguyên cảm thấy nhất định là hôm nay chị còn chưa tỉnh ngủ.
Loại công tử chớp mắt một cái là có thể tiêu hết cả trăm vạn nghìn vạn này lại có thể ở một nơi như thế này sao?
Tất nhiên, cũng không phải là ý nói khu nhà này rất tệ. Một căn phòng ở đây cũng phải cần đến bốn năm trăm vạn.
Nhưng mà so với loại phòng chưa cả làm gì mà mất cả hơn nghìn vạn hoàn toàn không thể so bì nổi được chưa?
“Em qua đó trước đi.” Trần Nguyên vịn vào tường.
Không được, chị phải từ từ, cái tin tức này chị có chút tiêu hóa không nổi.
Quả nhiên con người đã có tuổi, khẩu vị càng không tốt.
Thời Sênh đồng cảm nhìn Trần Nguyên một cái. Thân phận phản diện tất nhiên phải là đẳng cấp thượng hạng, tiền quyền có thừa rồi, nếu không sao có thể bắt nhịp với nam chính nữ chính được chứ, để sau này bị làm cho bẽ mặt sao?
Thời Sênh đi qua đó, kéo ghế của bàn ăn ra, ngồi bên cạnh Cố Trì, “Sao cậu biết tôi chưa ăn cơm vậy?”
Mấy tên nhà báo đang rình mò rất nhiều, cô không dám ra ngoài. Bảo vệ bên dưới đều phải thay nhau tăng ca, gọi ship đồ ăn đến, kết quả là bị chặn ở bên ngoài cổng không được vào.
Cố Trì không trả lời, cậu ta mở hộp cơm, gắp thức ăn bên trong hộp ra ngoài.
Ba món ăn một món canh, hai mặn một chay.
Mùi thơm của đồ ăn ngay lập tức bao phủ cả căn phòng.
Thời Sênh phát hiện những món ăn này đều là những món lần trước cô ăn nhiều nhất.
Thời Sênh cảm thấy bản thân đang bị chọc ghẹo.
So với Phượng Từ quả thật không hề có chút thua kém nào.
Tầng cuối cùng là cơm, được đựng trong một cái bát rất tinh xảo, bên cạnh đặt cái bát nhỏ và đũa xếp thành một bộ hoàn chỉnh.
Cố Trì múc cho Thời Sênh một bát canh trước, đẩy đến trước mặt cô, “Uống canh trước cho ấm dạ dày.”
Thời Sênh thực sự hơi đói, lúc nãy cô có gặm một quả táo nhưng càng ăn cô lại càng thấy đói.
“Cậu đã ăn chưa?” Thời Sênh cũng không khách sáo, bưng bát lên uống mấy ngụm canh.
“Chưa.” Cố Trì đợi cô uống canh xong mới trả lời.
Thời Sênh lấy bát uống canh xới cơm, sau đó dùng một cái bát khác xới cơm cho Cố Trì, “Vậy thì cùng ăn đi, dù sao thì nhiều như thế này tôi cũng không ăn hết.”
Dừng lại một lúc, Thời Sênh lại quay đầu nhìn sang phía Trần Nguyên đang tiêu hóa bên cạnh tường, “Chị Trần, chị đã ăn chưa?”
“Ăn rồi, em với Cố thiếu cứ ăn đi.” Trên đường đến đây Trần Nguyên có tùy ý mua một chút đồ ăn. Tuy là bây giờ ngửi thấy mùi thơm cũng rất muốn ăn, nhưng mà người đang ngồi bên đó chính là tiểu thiếu gia của Cố gia, cô không dám qua.
Trần Nguyên thu dọn đồ đạc của mình, vội vàng đi vào phòng sách.
Cô vẫn phải bình tĩnh, bình tĩnh.
Cố Trì hình như rất hài lòng với hành động của Trần Nguyên, khóe miệng hơi cong lên, thế nhưng hành động cực kỳ ngắn ngủi đó Thời Sênh căn bản không hề nhìn thấy.
Cố Trì khi ăn không nói chuyện, cả quá trình đều im lặng khiến người khác cảm giác như đang tiến hành một nghi lễ vô cùng long trọng.
Cậu ta đặt bát xuống trước Thời Sênh, đợi Thời Sênh ăn xong mới thu bát đũa cho vào trong hộp.
Thực ra Phượng Từ cũng không nói chuyện gì nhiều, đa phần thời gian đều dùng hành động, cho nên Thời Sênh cũng không cảm thấy có gì ngượng ngập, nhìn Cố Trì thu dọn đồ đạc.
Lúc cậu ta làm việc cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt tuyệt đối không lệch hướng.
“Cố Trì?”
Cố Trì đem tất cả đồ đạc thu vào bên trong xong rồi mới nghiêng đầu nhìn cô, “Sao thế?”
Thời Sênh nhoài người lên bàn, ngẩng đầu nhìn cậu ta tít mắt cười, “Có phải cậu thích tôi rồi không?”
Đôi lông mi cong dài của Cố Trì khẽ rung rung, làn da trắng nõn hơi lướt qua một góc bóng mờ, ánh mắt của cậu ta và Thời Sênh cùng giao nhau, không có bất kỳ sự lẩn tránh nào.
“Thích?” Đáy mắt cậu ta thoáng chút nghi hoặc, “Thế nào là thích?”
Thời Sênh: “…”
Cái quái gì thế?
Không thích thì cậu đến đây chọc ghẹo tôi làm cái gì?
Không đúng, Phượng Từ mà lại không thích bà đây sao?
[… Ký chủ, có phải cô vẫn chưa xác nhận được người này có đúng Phượng Từ không.]
Dựa vào độ đánh hơi của mi, còn có thể sai được sao?
Nhiệm vụ ẩn giấu trước mắt, ai là Phượng Từ?
Hiện giờ cô đang nghi ngờ, mấy cái vị diện ở trước sau của Phượng Từ, đều là Phượng Từ.
[…] Chủ nhân, chúng ta nên thăng cấp rồi, ký chủ sớm đã tìm hiểu rõ đường đi nước bước của ngài rồi.
Thời Sênh có chút ngạc nhiên, vị này có đôi chút không theo ý đồ kịch bản nha!
Vẫn là nên nhanh chóng tìm cách xác nhận cậu ta có phải là Phượng Từ không thì hơn.
Thời Sênh để cậu ta chờ một chút rồi mở cửa ra ngoài.
Trần Nguyên chưng dụng phòng khách làm phòng làm việc tạm thời, trông thấy Thời Sênh đi ra, hai con mắt như ghép thành một đường hình chữ X, “Ra ngoài làm cái gì?”
“Bạn em đang ở bên ngoài.” Thời Sênh chỉ chỉ cửa.
Trần Nguyên hơi cau mày lại, chị làm người quản lý bao nhiêu năm nay, xung quang cô hình như không hề có người bạn nào đặc biệt tốt.
Thời gian này…
Không phải là đàn ông chứ?
Trời! Nghệ sĩ nhà cô hẹn hò rồi sao?
Trong lúc Trần Nguyên đang tưởng tượng, Thời Sênh đã mở cửa phòng.
Cố Trì im lặng đứng bên ngoài. Cửa phòng mở ra, tư thế của cậu ta cũng không hề động đậy, mấy giây sau mới chầm chậm ngẩng đầu, đưa đồ vật ở trong tay cho Thời Sênh, “Vừa mới mua.”
Thời Sênh nhận ra cái hộp này, là cái hộp của nhà hàng lần trước Lâm Trạch Nam gói mang về.
“Vào đây trước đi.” Thời Sênh lách người sang một bên.
Cố Trì đưa mắt nhìn vào bên trong một cái, vừa hay nhìn thấy người phụ nữ đang khắt khe nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Cậu biết người phụ nữ này, là người quản lý của Lam Thâm.
Cố Trì nhìn Trần Nguyên khẽ gật đầu, bước vào trong, tiện thể đóng cửa phòng lại, động tác rất thuận thục tự nhiên, giống y như đã từng làm qua vô số lần.
Lúc này đáy lòng của Trần Nguyên sụp đổ.
Ai có thể nói cho chị biết, người đàn ông này là ai không?
Nghệ sĩ nhà chị đã giấu chị là những việc gì vậy!
“Thâm Thâm, em qua đây.” Trần Nguyên nhìn Thời Sênh vẫy tay.
Thời Sênh đặt đĩa thức ăn xuống bàn, rót cho Cố Trì một cốc nước, sau khi bảo cậu ta tùy ý ngồi mới đi đến bên cạnh Trần Nguyên.
“Chị Trần?”
Trần Nguyên kéo cô bước vài bước về phía góc nhà, “Người đàn ông kia là ai? Là người em thích à? Hay là người thích em? Không cần biết là ai, sao em có thể tùy ý cho người ta vào nhà em thế. Để phóng viên chụp được thì làm thế nào? Cái đống tin tức của em hiện giờ vẫn chưa giải quyết xong.”
Trần Nguyên xầm xầm xì xì hỏi một đống câu hỏi.
Thời Sênh đau đầu.
Gặp phải một người quản lý có trách nhiệm cũng là một việc phiền toái.
Cô thở dài một hơi, “Chị Trần, chị có biết tập đoàn Hoàn Vũ không?”
Trần Nguyên không hiểu tại sao Thời Sênh lại chuyển chủ đề đến tập đoàn Hoàn Vũ, thế nhưng vẫn gật đầu, “Tập đoàn xuyên quốc gia, ai mà không biết. Em đừng có lạc đề. Vấn đề vừa rồi em vẫn chưa trả lời chị, cậu ta là ai? Có quan hệ gì với em?”
“Cậu ta tên là Cố Trì, là thiếu gia nhỏ nhất của tập đoàn Hoàn Vũ.” Thời Sênh ung dung thong thả ném ra từng câu một.
“Cái gì mà thiếu gia nhỏ nhất, em cho…” Giọng nói của Trần Nguyên bỗng nhiên im bặt, sau đó mạnh mẽ đẩy cao, “Tập đoàn Hoàn Vũ…”
Trần Nguyên bịt miệng, cả khuôn mặt kinh ngạc nhìn sang bên cạnh.
Giọng nói vừa rồi của chị rất lớn, thế nhưng Cố Trì ngồi bên đó không hề có bất kỳ động tĩnh nào.
Vị này chính là thiếu nha nhỏ nhất của Cố gia sao?
Giới giải trí và giới phú hào có quan hệ mật thiết không thể tách rời. Cố gia cưng chiều vị thiếu gia này như thế nào, những người lăn lộn trong giới giải trí như bọn họ đều được nghe đến.
Trần Nguyên khó khăn nuốt nuốt nước bọt, “Thâm Thâm… em kiếm đâu ra được một cái “ghế tựa”vàng thô như vậy?”
Được tiểu thiếu gia của Cố gia nhìn trúng, vậy thì thực sự là đã lấy được kim bài miễn chết.
“Tầng dưới đấy, cậu ta ở phòng 606.”
Vị tiểu thiếu gia quý như vàng của Cố gia sống ở khu nhà này?
Trần Nguyên cảm thấy nhất định là hôm nay chị còn chưa tỉnh ngủ.
Loại công tử chớp mắt một cái là có thể tiêu hết cả trăm vạn nghìn vạn này lại có thể ở một nơi như thế này sao?
Tất nhiên, cũng không phải là ý nói khu nhà này rất tệ. Một căn phòng ở đây cũng phải cần đến bốn năm trăm vạn.
Nhưng mà so với loại phòng chưa cả làm gì mà mất cả hơn nghìn vạn hoàn toàn không thể so bì nổi được chưa?
“Em qua đó trước đi.” Trần Nguyên vịn vào tường.
Không được, chị phải từ từ, cái tin tức này chị có chút tiêu hóa không nổi.
Quả nhiên con người đã có tuổi, khẩu vị càng không tốt.
Thời Sênh đồng cảm nhìn Trần Nguyên một cái. Thân phận phản diện tất nhiên phải là đẳng cấp thượng hạng, tiền quyền có thừa rồi, nếu không sao có thể bắt nhịp với nam chính nữ chính được chứ, để sau này bị làm cho bẽ mặt sao?
Thời Sênh đi qua đó, kéo ghế của bàn ăn ra, ngồi bên cạnh Cố Trì, “Sao cậu biết tôi chưa ăn cơm vậy?”
Mấy tên nhà báo đang rình mò rất nhiều, cô không dám ra ngoài. Bảo vệ bên dưới đều phải thay nhau tăng ca, gọi ship đồ ăn đến, kết quả là bị chặn ở bên ngoài cổng không được vào.
Cố Trì không trả lời, cậu ta mở hộp cơm, gắp thức ăn bên trong hộp ra ngoài.
Ba món ăn một món canh, hai mặn một chay.
Mùi thơm của đồ ăn ngay lập tức bao phủ cả căn phòng.
Thời Sênh phát hiện những món ăn này đều là những món lần trước cô ăn nhiều nhất.
Thời Sênh cảm thấy bản thân đang bị chọc ghẹo.
So với Phượng Từ quả thật không hề có chút thua kém nào.
Tầng cuối cùng là cơm, được đựng trong một cái bát rất tinh xảo, bên cạnh đặt cái bát nhỏ và đũa xếp thành một bộ hoàn chỉnh.
Cố Trì múc cho Thời Sênh một bát canh trước, đẩy đến trước mặt cô, “Uống canh trước cho ấm dạ dày.”
Thời Sênh thực sự hơi đói, lúc nãy cô có gặm một quả táo nhưng càng ăn cô lại càng thấy đói.
“Cậu đã ăn chưa?” Thời Sênh cũng không khách sáo, bưng bát lên uống mấy ngụm canh.
“Chưa.” Cố Trì đợi cô uống canh xong mới trả lời.
Thời Sênh lấy bát uống canh xới cơm, sau đó dùng một cái bát khác xới cơm cho Cố Trì, “Vậy thì cùng ăn đi, dù sao thì nhiều như thế này tôi cũng không ăn hết.”
Dừng lại một lúc, Thời Sênh lại quay đầu nhìn sang phía Trần Nguyên đang tiêu hóa bên cạnh tường, “Chị Trần, chị đã ăn chưa?”
“Ăn rồi, em với Cố thiếu cứ ăn đi.” Trên đường đến đây Trần Nguyên có tùy ý mua một chút đồ ăn. Tuy là bây giờ ngửi thấy mùi thơm cũng rất muốn ăn, nhưng mà người đang ngồi bên đó chính là tiểu thiếu gia của Cố gia, cô không dám qua.
Trần Nguyên thu dọn đồ đạc của mình, vội vàng đi vào phòng sách.
Cô vẫn phải bình tĩnh, bình tĩnh.
Cố Trì hình như rất hài lòng với hành động của Trần Nguyên, khóe miệng hơi cong lên, thế nhưng hành động cực kỳ ngắn ngủi đó Thời Sênh căn bản không hề nhìn thấy.
Cố Trì khi ăn không nói chuyện, cả quá trình đều im lặng khiến người khác cảm giác như đang tiến hành một nghi lễ vô cùng long trọng.
Cậu ta đặt bát xuống trước Thời Sênh, đợi Thời Sênh ăn xong mới thu bát đũa cho vào trong hộp.
Thực ra Phượng Từ cũng không nói chuyện gì nhiều, đa phần thời gian đều dùng hành động, cho nên Thời Sênh cũng không cảm thấy có gì ngượng ngập, nhìn Cố Trì thu dọn đồ đạc.
Lúc cậu ta làm việc cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt tuyệt đối không lệch hướng.
“Cố Trì?”
Cố Trì đem tất cả đồ đạc thu vào bên trong xong rồi mới nghiêng đầu nhìn cô, “Sao thế?”
Thời Sênh nhoài người lên bàn, ngẩng đầu nhìn cậu ta tít mắt cười, “Có phải cậu thích tôi rồi không?”
Đôi lông mi cong dài của Cố Trì khẽ rung rung, làn da trắng nõn hơi lướt qua một góc bóng mờ, ánh mắt của cậu ta và Thời Sênh cùng giao nhau, không có bất kỳ sự lẩn tránh nào.
“Thích?” Đáy mắt cậu ta thoáng chút nghi hoặc, “Thế nào là thích?”
Thời Sênh: “…”
Cái quái gì thế?
Không thích thì cậu đến đây chọc ghẹo tôi làm cái gì?
Không đúng, Phượng Từ mà lại không thích bà đây sao?
[… Ký chủ, có phải cô vẫn chưa xác nhận được người này có đúng Phượng Từ không.]
Dựa vào độ đánh hơi của mi, còn có thể sai được sao?
Nhiệm vụ ẩn giấu trước mắt, ai là Phượng Từ?
Hiện giờ cô đang nghi ngờ, mấy cái vị diện ở trước sau của Phượng Từ, đều là Phượng Từ.
[…] Chủ nhân, chúng ta nên thăng cấp rồi, ký chủ sớm đã tìm hiểu rõ đường đi nước bước của ngài rồi.
/2038
|