Tuyết rơi nhiều, toàn bộ thế giới đều phủ tuyết trắng.
Đường núi bị tuyết lớn che giấu, một con hồ ly nhỏ tuyết trắng, đang thất tha thất thiểu đi lên trên núi, mỗi một bước đi, hơn nửa người đều rơi vào trong tuyết.
Thời Sênh mệt mỏi đã muốn thở dốc. Cô ghé vào trong tuyết, cả người lạnh lẽo, máu hình như cũng đông lại rồi.
"Hình thức trốn truy sát cấp cao..." Thời Sênh uể oải nỉ non một tiếng, "Ông nội nhà mi!"
Trận chiến giao thủ với Nhạc Dương Tông, rõ ràng là cô sẽ thắng, không biết đụng phải một kẻ thiểu năng từ đâu tới, bắt đầu thả tỏa yêu trận*.
*Tỏa yêu trận: Trận pháp khóa yêu quái lại.
Nếu không phải cô phản ứng nhanh, thì bây giờ đã chết mà quay về không gian hệ thống rồi.
Nhưng mà phản ứng nhanh cũng không ích gì.
Giá trị vận may giảm xuống 30% buff, cô có thể xui xẻo bất cứ lúc nào, cho nên kết quả chính là, tuy rằng cô chạy được, nhưng vẫn bị thương rất nặng.
Lúc trước cô đã bị thương rồi, cộng thêm lần này, đoán chừng Hồ Vương có đem tu vi toàn thân ra cho cô, cũng không có cách nào giúp cho cô khôi phục lại.
Đáng giận nhất là, ngay cả người thả ra tỏa yêu trận là ai cô cũng không biết.
Cái này thật xấu hổ làm sao.
Tìm ai báo thù đây?
Thời Sênh leo lên đỉnh núi, linh khí nồng nặc đánh thẳng vào trong thân thể của cô, cô nằm lên mặt tuyết thở dốc trong giây lát, mới bắt đầu bày tụ linh trận ở trên đỉnh núi, sau đó ngồi vào trung tâm trận pháp.
[Ký chủ... Cô muốn mạnh mẽ khôi phục à?] Hệ thống đang giả chết bỗng nhiên lên tiếng.
Thời Sênh đưa móng vuốt lông xù lên gãi gãi cái cổ, "Đúng vậy."
[Ký chủ cô điên rồi?]
"Ta vẫn luôn là người điên, mi không biết à?" Giọng nói của Thời Sênh rất lạnh nhạt, bị gió lạnh trên đỉnh núi thổi thành rời rạc.
[...] Bản Hệ thống vẫn nên giả chết đi.
Nếu như ký chủ bạo thể mà chết, nó có thể giúp một tay đi nhặt xác về cho.
...
Thời Sênh chờ ở trên đỉnh núi hơn nửa năm, từ mùa đông lạnh lẽo đến giữa hè.
Đúng là khôi phục được tu vi, nhưng mà cô không có cách nào khôi phục hình người...
Chó thật!
Cái dáng vẻ này, ngay cả kiếm cũng không có cách nào cầm được, làm sao bản cô nương đi làm việc được?
Sau khi thử qua nhiều lần, Thời Sênh chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ khôi phục hình người trong đầu, đồ chơi này thật sự là không có cách nào a.
Thời Sênh lắc lắc đuôi, cái đuôi lông xù hình như có chút gì đó sai sai, Thời Sênh quay đầu nhìn lại.
Trước đây có ba cái đuôi, vậy mà bây giờ chỉ còn lại có một cái đuôi...
Tu vi và đuôi của hồ yêu có liên quan đến nhau, có chín đuôi là tốt nhất, nhưng mà đã lâu không có xuất hiện chín đuôi, hôm nay trong hồ tộc yêu có nhiều đuôi nhất là sáu đuôi, chính là Hồ Vương bây giờ.
Lúc trước Ngu Y có ba đuôi, bây giờ lại chỉ còn một cái!
Đệch mợ nó chứ!
Tu vi của cô cần phải khôi phục rồi mới đúng, vì sao lại không còn đuôi nữa hả trời?
Thời Sênh dùng cái chân nhỏ bé ngắn ngủn gạt bên trái một cái, gạt bên phải một cái, cái gì cũng không tìm được, cô thật sự chỉ còn lại có một cái đuôi.
Ngao ngao!
À không phải!
A a a a a a!
Thời Sênh tức giận đến cào đất, đây là cái không gian quỷ quái gì vậy, ông đây không chơi nữa!
Đưa ông đây trở về đi!
[Xin ký chủ lựa chọn kiểu chết.]
Thời Sênh: "..." Mi không thể trực tiếp đưa ta về à?
[Không được.] Hệ thống từ chối không lưu tình chút nào, [Ký chủ, người lần trước tính kế cô, cô còn chưa có dạy dỗ, thật sự cam lòng trở về như vậy à?]
Nói đến đây Thời Sênh càng tức, mặt đất cũng bị cô cào ra một cái hố rồi.
Cô lại bị người khác dồn đến nước này.
Quả thật là không thể nhẫn nhịn được?
Chết cái lông ý, trở lại báo thù đã!
Hệ thống có chút đắc ý. Sớm biết vậy thì nên trừ nhiều điểm giá trị nhân phẩm của ký chủ một chút, sớm mở ra "Hình thức truy sát cấp cao’ một chút, xem ký chủ còn ngang ngược với tôi như thế không!
Thời Sênh đi xuống dưới chân núi, cô biến mất hơn nửa năm, dưới chân núi xảy ra không ít chuyện.
Thời Sênh ỷ vào mình nhỏ nhắn xinh xắn, trốn ở trong đám người nghe tám chuyện.
Làm cho Thời Sênh ngoài ý muốn nhất chính là Nhạc Dương Tông cũng bị người khác tiêu diệt, mà mũi nhọn nhắm thẳng vào yêu tộc, ngay cả trước đây Vạn Thần Tông bị diệt, cũng bị người ta tra ra là do yêu tộc làm.
Nhân tu liền liên hợp lại để đánh dẹp yêu tộc, đã khai chiến được gần một tháng.
Thời Sênh mờ mịt, từ lúc nào mà yêu tộc đã làm chuyện xấu là diệt toàn tông của người ta như vậy.
Đám yêu tộc nhút nhát kia á...
Ngoại trừ chuyện này, còn có hai chuyện làm bách tính thảo luận tương đối kịch liệt.
Một chuyện là Thanh Hàn sư tôn của Vạn Thần Tông, xây dựng lại Vạn Thần Tông, lấy Ngu Tiểu Thất làm vợ, nhưng mà trên hôn lễ, Ngu Tiểu Thất bỏ chạy với Huyền Phong.
Lúc Thời Sênh nghe được tin tức này, có lẽ chỉ có thể dùng mấy chữ để hình dung đó là - cẩu huyết vãi!
Cái nội dung vở kịch này thật đáng sợ a, quả thật không có cách chơi nữa.
Nếu như không phải trong thân thể Thanh Hàn đã từng có Phượng Từ, nói không chừng cô sẽ còn cảm thấy rất thần kỳ, nhưng mà thân thể kia... Phượng Từ nhà cô đã từng dùng qua!
Bức bối thật!
Chuyện thứ hai càng làm cho Thời Sênh để ý hơn, những người này lại nói là cô đã chết!
Đã chết!
Rõ ràng là cô vẫn còn sống khỏe re ra đây mà!
Các ngươi bịa đặt như vậy thì sẽ gặp báo ứng đấy!
Thời Sênh rời khỏi nơi nhiều người kia, cái đuôi phe phẩy đung đưa ở trên cao.
Huyền Phong chưa chết à.
Vẫn còn chưa chết!
Lần trước cô cũng xuống tay nặng như vậy, mà hắn vẫn còn sống.
Chơi xỏ nhau thế chứ!
"Huyền Phong!"
Chân Thời Sênh hụt một cái, thiếu chút nữa lăn xuống từ trên đỉnh núi. Bản cô nương chỉ tùy tiện đi một chút, cũng có thể vô tình gặp được nam nữ chính à?
Thời Sênh cẩn thận di chuyển đến mép núi, nhìn về chỗ phát ra âm thanh.
Thanh Hàn bị Huyền Phong dùng một thanh kiếm toàn thân đỏ như máu chỉ vào, Ngu Tiểu Thất đứng ở bên cạnh, khuôn mặt lo lắng.
Hử...
Lại là thanh kiếm hỏng kia.
Lần trước lúc thu dọn chiến trường là bị ai nhặt vậy? Lại còn cầm về cho nam chính!
"Huyền Phong, đừng mà!"
Sắc mặt Huyền Phong âm trầm, "Nàng còn để ý đến hắn như thế à?"
Ngu Tiểu Thất lắc đầu, đáy mắt lại có vài phần bi thương, "Không phải, hắn là sư tôn của ta... Huyền Phong ngươi đừng làm hại hắn."
"Hôm nay nàng chỉ có một lựa chọn, chọn hắn hay là chọn bản tôn."
"Huyền Phong... Ta cũng đã ở cùng với ngươi." Ngu Tiểu Thất thì thào, vì sao còn muốn ép nàng lựa chọn.
"Tiểu Thất." Giọng nói của Thanh Hàn hơi khàn khàn.
Ngu Tiểu Thất nhìn về phía Thanh Hàn, đáy mắt đầy vẻ giằng co, một hồi lâu sau nàng bỗng nhắm mắt lại, gầm to về phía Huyền Phong, "Chọn ngươi, ta chọn ngươi, ngươi thả sư tôn ra đi."
Thời Sênh dùng cái chân nhỏ bé ngắn ngủn chống đầu, đôi mắt nhỏ xoay tròn, tự tưởng tượng nội dung vở kịch.
Nội dung vở kịch của bộ tiểu thuyết này có lẽ là như vậy...
Ngu Tiểu Thất thả Huyền Phong ra, phần sau bởi vì các loại nguyên nhân, nên Ngu Tiểu Thất tiến vào Vạn Thần Tông, gặp Thanh Hàn. Hai người sớm chiều ở chung, Thanh Hàn thích Ngu Tiểu Thất, vì vậy bắt đầu tam giác tình yêu.
Cuối cùng nhất định là Ngu Tiểu Thất chọn Huyền Phong, sau khi thất tình Thanh Hàn biến đen trở thành nhân vật phản diện, dẫn người đến đánh yêu tộc bla bla bla. Nam nữ chính liên thủ đánh bại hắn, cuối cùng nam chính cưới nữ chính, hai người thống nhất yêu giới, từ nay về sau sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.
Hệ thống, ta tưởng tượng có đúng hay không.
[...] Không muốn nói với ký chủ.
Lúc Thời Sênh tưởng tượng, thì phía dưới đã giải quyết xong, Huyền Phong mang theo Ngu Tiểu Thất bỏ chạy. Thanh Hàn một mình đứng ở nơi đó, trên mặt không nhìn ra là cảm xúc gì.
Thời Sênh do dự trong giây lát, cuối cùng không xuống phía dưới xử lý Thanh Hàn.
Tất cả mọi người đều đáng thương như vậy, đi về chầu trời thì nhanh quá nhỉ.
[Ký chủ cô mà cũng tốt bụng như vậy à?] Hệ thống bày tỏ là mình không tin.
Lật bàn! Lão tử đến cầm kiếm còn cầm không được, làm sao xuống dưới giết người được!
Mi thử cho ta một cái bàn tay vàng, để ta đi huênh hoang ra vẻ xem!
Lại giả chết à?
Ngoại trừ giả chết ra thì mi còn có kỹ năng nào khác không hả?
[Tắt máy.]
Thời Sênh: "..." Hệ thống thiểu năng của mình thật lợi hại.
Đường núi bị tuyết lớn che giấu, một con hồ ly nhỏ tuyết trắng, đang thất tha thất thiểu đi lên trên núi, mỗi một bước đi, hơn nửa người đều rơi vào trong tuyết.
Thời Sênh mệt mỏi đã muốn thở dốc. Cô ghé vào trong tuyết, cả người lạnh lẽo, máu hình như cũng đông lại rồi.
"Hình thức trốn truy sát cấp cao..." Thời Sênh uể oải nỉ non một tiếng, "Ông nội nhà mi!"
Trận chiến giao thủ với Nhạc Dương Tông, rõ ràng là cô sẽ thắng, không biết đụng phải một kẻ thiểu năng từ đâu tới, bắt đầu thả tỏa yêu trận*.
*Tỏa yêu trận: Trận pháp khóa yêu quái lại.
Nếu không phải cô phản ứng nhanh, thì bây giờ đã chết mà quay về không gian hệ thống rồi.
Nhưng mà phản ứng nhanh cũng không ích gì.
Giá trị vận may giảm xuống 30% buff, cô có thể xui xẻo bất cứ lúc nào, cho nên kết quả chính là, tuy rằng cô chạy được, nhưng vẫn bị thương rất nặng.
Lúc trước cô đã bị thương rồi, cộng thêm lần này, đoán chừng Hồ Vương có đem tu vi toàn thân ra cho cô, cũng không có cách nào giúp cho cô khôi phục lại.
Đáng giận nhất là, ngay cả người thả ra tỏa yêu trận là ai cô cũng không biết.
Cái này thật xấu hổ làm sao.
Tìm ai báo thù đây?
Thời Sênh leo lên đỉnh núi, linh khí nồng nặc đánh thẳng vào trong thân thể của cô, cô nằm lên mặt tuyết thở dốc trong giây lát, mới bắt đầu bày tụ linh trận ở trên đỉnh núi, sau đó ngồi vào trung tâm trận pháp.
[Ký chủ... Cô muốn mạnh mẽ khôi phục à?] Hệ thống đang giả chết bỗng nhiên lên tiếng.
Thời Sênh đưa móng vuốt lông xù lên gãi gãi cái cổ, "Đúng vậy."
[Ký chủ cô điên rồi?]
"Ta vẫn luôn là người điên, mi không biết à?" Giọng nói của Thời Sênh rất lạnh nhạt, bị gió lạnh trên đỉnh núi thổi thành rời rạc.
[...] Bản Hệ thống vẫn nên giả chết đi.
Nếu như ký chủ bạo thể mà chết, nó có thể giúp một tay đi nhặt xác về cho.
...
Thời Sênh chờ ở trên đỉnh núi hơn nửa năm, từ mùa đông lạnh lẽo đến giữa hè.
Đúng là khôi phục được tu vi, nhưng mà cô không có cách nào khôi phục hình người...
Chó thật!
Cái dáng vẻ này, ngay cả kiếm cũng không có cách nào cầm được, làm sao bản cô nương đi làm việc được?
Sau khi thử qua nhiều lần, Thời Sênh chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ khôi phục hình người trong đầu, đồ chơi này thật sự là không có cách nào a.
Thời Sênh lắc lắc đuôi, cái đuôi lông xù hình như có chút gì đó sai sai, Thời Sênh quay đầu nhìn lại.
Trước đây có ba cái đuôi, vậy mà bây giờ chỉ còn lại có một cái đuôi...
Tu vi và đuôi của hồ yêu có liên quan đến nhau, có chín đuôi là tốt nhất, nhưng mà đã lâu không có xuất hiện chín đuôi, hôm nay trong hồ tộc yêu có nhiều đuôi nhất là sáu đuôi, chính là Hồ Vương bây giờ.
Lúc trước Ngu Y có ba đuôi, bây giờ lại chỉ còn một cái!
Đệch mợ nó chứ!
Tu vi của cô cần phải khôi phục rồi mới đúng, vì sao lại không còn đuôi nữa hả trời?
Thời Sênh dùng cái chân nhỏ bé ngắn ngủn gạt bên trái một cái, gạt bên phải một cái, cái gì cũng không tìm được, cô thật sự chỉ còn lại có một cái đuôi.
Ngao ngao!
À không phải!
A a a a a a!
Thời Sênh tức giận đến cào đất, đây là cái không gian quỷ quái gì vậy, ông đây không chơi nữa!
Đưa ông đây trở về đi!
[Xin ký chủ lựa chọn kiểu chết.]
Thời Sênh: "..." Mi không thể trực tiếp đưa ta về à?
[Không được.] Hệ thống từ chối không lưu tình chút nào, [Ký chủ, người lần trước tính kế cô, cô còn chưa có dạy dỗ, thật sự cam lòng trở về như vậy à?]
Nói đến đây Thời Sênh càng tức, mặt đất cũng bị cô cào ra một cái hố rồi.
Cô lại bị người khác dồn đến nước này.
Quả thật là không thể nhẫn nhịn được?
Chết cái lông ý, trở lại báo thù đã!
Hệ thống có chút đắc ý. Sớm biết vậy thì nên trừ nhiều điểm giá trị nhân phẩm của ký chủ một chút, sớm mở ra "Hình thức truy sát cấp cao’ một chút, xem ký chủ còn ngang ngược với tôi như thế không!
Thời Sênh đi xuống dưới chân núi, cô biến mất hơn nửa năm, dưới chân núi xảy ra không ít chuyện.
Thời Sênh ỷ vào mình nhỏ nhắn xinh xắn, trốn ở trong đám người nghe tám chuyện.
Làm cho Thời Sênh ngoài ý muốn nhất chính là Nhạc Dương Tông cũng bị người khác tiêu diệt, mà mũi nhọn nhắm thẳng vào yêu tộc, ngay cả trước đây Vạn Thần Tông bị diệt, cũng bị người ta tra ra là do yêu tộc làm.
Nhân tu liền liên hợp lại để đánh dẹp yêu tộc, đã khai chiến được gần một tháng.
Thời Sênh mờ mịt, từ lúc nào mà yêu tộc đã làm chuyện xấu là diệt toàn tông của người ta như vậy.
Đám yêu tộc nhút nhát kia á...
Ngoại trừ chuyện này, còn có hai chuyện làm bách tính thảo luận tương đối kịch liệt.
Một chuyện là Thanh Hàn sư tôn của Vạn Thần Tông, xây dựng lại Vạn Thần Tông, lấy Ngu Tiểu Thất làm vợ, nhưng mà trên hôn lễ, Ngu Tiểu Thất bỏ chạy với Huyền Phong.
Lúc Thời Sênh nghe được tin tức này, có lẽ chỉ có thể dùng mấy chữ để hình dung đó là - cẩu huyết vãi!
Cái nội dung vở kịch này thật đáng sợ a, quả thật không có cách chơi nữa.
Nếu như không phải trong thân thể Thanh Hàn đã từng có Phượng Từ, nói không chừng cô sẽ còn cảm thấy rất thần kỳ, nhưng mà thân thể kia... Phượng Từ nhà cô đã từng dùng qua!
Bức bối thật!
Chuyện thứ hai càng làm cho Thời Sênh để ý hơn, những người này lại nói là cô đã chết!
Đã chết!
Rõ ràng là cô vẫn còn sống khỏe re ra đây mà!
Các ngươi bịa đặt như vậy thì sẽ gặp báo ứng đấy!
Thời Sênh rời khỏi nơi nhiều người kia, cái đuôi phe phẩy đung đưa ở trên cao.
Huyền Phong chưa chết à.
Vẫn còn chưa chết!
Lần trước cô cũng xuống tay nặng như vậy, mà hắn vẫn còn sống.
Chơi xỏ nhau thế chứ!
"Huyền Phong!"
Chân Thời Sênh hụt một cái, thiếu chút nữa lăn xuống từ trên đỉnh núi. Bản cô nương chỉ tùy tiện đi một chút, cũng có thể vô tình gặp được nam nữ chính à?
Thời Sênh cẩn thận di chuyển đến mép núi, nhìn về chỗ phát ra âm thanh.
Thanh Hàn bị Huyền Phong dùng một thanh kiếm toàn thân đỏ như máu chỉ vào, Ngu Tiểu Thất đứng ở bên cạnh, khuôn mặt lo lắng.
Hử...
Lại là thanh kiếm hỏng kia.
Lần trước lúc thu dọn chiến trường là bị ai nhặt vậy? Lại còn cầm về cho nam chính!
"Huyền Phong, đừng mà!"
Sắc mặt Huyền Phong âm trầm, "Nàng còn để ý đến hắn như thế à?"
Ngu Tiểu Thất lắc đầu, đáy mắt lại có vài phần bi thương, "Không phải, hắn là sư tôn của ta... Huyền Phong ngươi đừng làm hại hắn."
"Hôm nay nàng chỉ có một lựa chọn, chọn hắn hay là chọn bản tôn."
"Huyền Phong... Ta cũng đã ở cùng với ngươi." Ngu Tiểu Thất thì thào, vì sao còn muốn ép nàng lựa chọn.
"Tiểu Thất." Giọng nói của Thanh Hàn hơi khàn khàn.
Ngu Tiểu Thất nhìn về phía Thanh Hàn, đáy mắt đầy vẻ giằng co, một hồi lâu sau nàng bỗng nhắm mắt lại, gầm to về phía Huyền Phong, "Chọn ngươi, ta chọn ngươi, ngươi thả sư tôn ra đi."
Thời Sênh dùng cái chân nhỏ bé ngắn ngủn chống đầu, đôi mắt nhỏ xoay tròn, tự tưởng tượng nội dung vở kịch.
Nội dung vở kịch của bộ tiểu thuyết này có lẽ là như vậy...
Ngu Tiểu Thất thả Huyền Phong ra, phần sau bởi vì các loại nguyên nhân, nên Ngu Tiểu Thất tiến vào Vạn Thần Tông, gặp Thanh Hàn. Hai người sớm chiều ở chung, Thanh Hàn thích Ngu Tiểu Thất, vì vậy bắt đầu tam giác tình yêu.
Cuối cùng nhất định là Ngu Tiểu Thất chọn Huyền Phong, sau khi thất tình Thanh Hàn biến đen trở thành nhân vật phản diện, dẫn người đến đánh yêu tộc bla bla bla. Nam nữ chính liên thủ đánh bại hắn, cuối cùng nam chính cưới nữ chính, hai người thống nhất yêu giới, từ nay về sau sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.
Hệ thống, ta tưởng tượng có đúng hay không.
[...] Không muốn nói với ký chủ.
Lúc Thời Sênh tưởng tượng, thì phía dưới đã giải quyết xong, Huyền Phong mang theo Ngu Tiểu Thất bỏ chạy. Thanh Hàn một mình đứng ở nơi đó, trên mặt không nhìn ra là cảm xúc gì.
Thời Sênh do dự trong giây lát, cuối cùng không xuống phía dưới xử lý Thanh Hàn.
Tất cả mọi người đều đáng thương như vậy, đi về chầu trời thì nhanh quá nhỉ.
[Ký chủ cô mà cũng tốt bụng như vậy à?] Hệ thống bày tỏ là mình không tin.
Lật bàn! Lão tử đến cầm kiếm còn cầm không được, làm sao xuống dưới giết người được!
Mi thử cho ta một cái bàn tay vàng, để ta đi huênh hoang ra vẻ xem!
Lại giả chết à?
Ngoại trừ giả chết ra thì mi còn có kỹ năng nào khác không hả?
[Tắt máy.]
Thời Sênh: "..." Hệ thống thiểu năng của mình thật lợi hại.
/2038
|