Mẹ liếc nhìn cô khinh bỉ ‘Mẹ đây là đang tìm nơi tốt để gả cô đi cô sau này được sung sướng, không có khóc lóc ngày đó lại dại khờ yêu nhầm người”.
Cô kháng nghị ‘Mẹ tiền thì có liên quan gì đến gả nhầm người?”
Mẹ nhíu mày, trừng mắt trao đổi với cô tiếp ‘ Cô ngốc vẫn là ngốc, số cô sướng thì cô khỏi làm việc vất vả đâm ra không kêu ca, có nhiều thời gian cho hai vợ chồng dành nhiều tình cảm, mà không biết hai đứa bay làm bằng cách gì. Mặc kệ cô mà lấy nhằm đứa nghèo kiết xác quanh năm làm việc mẹ nói cô cùng thằng chồng nghèo của cô không gây nhau sức đầu mẻ trán mới là lạ. Mẹ biết cái tính của cô mờ ’.
Dương Tịch nhíu mày, cô như thế bao giờ có mẹ tự biên tự diễn thì có. Cô bĩu môi, không thèm đôi co với mẹ nữa, cô cãi không lại người vô lí như bà.
“Em với mẹ vợ cũng thật biết cách gây cười”. Nhân lúc mọi người không để ý Boss nói nhỏ vào tai cô khi mọi người bước vào bàn ăn.
Cô giương mắt nhìn Boss ‘ anh làm sao biết được mẹ con em nói chuyện bằng cách này ‘.
Boss đắc ý nhún nhún vai ‘ anh là thiên tài mà ‘, còn khoa trương hơn từ miệng Boss phát ra hai tiếng ‘chẹp chẹp’.
Cô thiếu chút nữa là sùi bọt mép a, Boss mà cũng có biểu hiện kinh người như vậy, cô hoa mắt rồi hay sao. Thất thần suy nghĩ, mãi không đi vào cô bị bố mắng.”Con gái sao không đi vào ăn cơm mà đứng đực ra đấy làm gì”.
Cô lúng túng trả lời:”Con vào đây”.
Mới đi được vài bước cô khựng lại, mẹ sắp xếp chỗ ngồi kiểu gì lạ vậy, sao lại để cô ngồi giữa hai đại nhân vật nữa rồi. Lần trước cũng như vậy a, sao tình huống kiểu này cứ xảy ra hoài kìa.
Cô trừng mắt nhìn mẹ, mẹ lắc đầu thanh minh ‘lần này không phải do mẹ, có bố con nữa, mẹ xếp phải bố sếp trái, con chỉ có thể ngồi ở giữa mà thôi’.
Cô ủy khuất, rất không tình nguyện ngồi vào chỗ. Cả bữa cơm hai người cứ thay phiên nhau gắp thức ăn vào bát của cô, bố mẹ cười hài lòng nhưng mà cô lại không vui chút nào. Boss mà giận thiệt thì cô biết làm sao giờ, người chết là con gái bố mẹ a, hai người làm ơn giúp con gái thoát khỏi cái cách này đi.
Suốt buổi tối, Dương Tịch lâm vào trạng thái trầm mặc nói không nên lời, nghe Boss và Trần Thiên đấu khẩu tim cô cứ đập thình thịch. Đến lúc tiễn hai người kia về mà trái tim cô cứ nhảy dựng lên khi Boss nhìn cô nở nụ cười thiên thần. Cô biết chắc ngày mai sẽ không bình yên đâu.
Trước nhà Dương Tịch, khi mọi người đã vào nhà, Boss cùng Trần Thiên đứng cạnh nhau cười cười, nhưng người lại đầy sát khí.
“Không ngờ giám đốc Lâm là người hài hước, tôi bây giờ mới được mở rộng tầm mắt”.
“Nào dám, giám đốc Lâm cũng chả kém đâu”. Trần Thiên cười cười.
“Nhưng mà giám đốc Thiên cũng quan tâm Tịch nhi của tôi hơi quá”. Boss có thiện ý nhắc nhở.
“Không bằng giám đốc Lâm được, nhưng mà dù sao tôi và Tịch nhi cũng có quan hệ trước mà. Nếu như giám đốc Lâm không ra tay trước thì hiện giờ cô ấy là bạn gái của tôi”.
“Cô ấy hiện giờ là bạn gái của tôi”.
“Chỉ là bạn gái không phải vợ cho dù đã cưới nhau thì sao hai người còn có thể li hôn”.
Cái này chính là uy hiếp trắng trợn mà, Boss đánh mất nụ cười tự nhiên trên môi, mặt hầm hầm sát khí.
“Giám đốc Trần không có cơ hội đấy đâu”.
Trần Thiên cười cười trả lời :”Biết đâu được”.
Boss nhíu mày tức giận bỏ đi.
Cô kháng nghị ‘Mẹ tiền thì có liên quan gì đến gả nhầm người?”
Mẹ nhíu mày, trừng mắt trao đổi với cô tiếp ‘ Cô ngốc vẫn là ngốc, số cô sướng thì cô khỏi làm việc vất vả đâm ra không kêu ca, có nhiều thời gian cho hai vợ chồng dành nhiều tình cảm, mà không biết hai đứa bay làm bằng cách gì. Mặc kệ cô mà lấy nhằm đứa nghèo kiết xác quanh năm làm việc mẹ nói cô cùng thằng chồng nghèo của cô không gây nhau sức đầu mẻ trán mới là lạ. Mẹ biết cái tính của cô mờ ’.
Dương Tịch nhíu mày, cô như thế bao giờ có mẹ tự biên tự diễn thì có. Cô bĩu môi, không thèm đôi co với mẹ nữa, cô cãi không lại người vô lí như bà.
“Em với mẹ vợ cũng thật biết cách gây cười”. Nhân lúc mọi người không để ý Boss nói nhỏ vào tai cô khi mọi người bước vào bàn ăn.
Cô giương mắt nhìn Boss ‘ anh làm sao biết được mẹ con em nói chuyện bằng cách này ‘.
Boss đắc ý nhún nhún vai ‘ anh là thiên tài mà ‘, còn khoa trương hơn từ miệng Boss phát ra hai tiếng ‘chẹp chẹp’.
Cô thiếu chút nữa là sùi bọt mép a, Boss mà cũng có biểu hiện kinh người như vậy, cô hoa mắt rồi hay sao. Thất thần suy nghĩ, mãi không đi vào cô bị bố mắng.”Con gái sao không đi vào ăn cơm mà đứng đực ra đấy làm gì”.
Cô lúng túng trả lời:”Con vào đây”.
Mới đi được vài bước cô khựng lại, mẹ sắp xếp chỗ ngồi kiểu gì lạ vậy, sao lại để cô ngồi giữa hai đại nhân vật nữa rồi. Lần trước cũng như vậy a, sao tình huống kiểu này cứ xảy ra hoài kìa.
Cô trừng mắt nhìn mẹ, mẹ lắc đầu thanh minh ‘lần này không phải do mẹ, có bố con nữa, mẹ xếp phải bố sếp trái, con chỉ có thể ngồi ở giữa mà thôi’.
Cô ủy khuất, rất không tình nguyện ngồi vào chỗ. Cả bữa cơm hai người cứ thay phiên nhau gắp thức ăn vào bát của cô, bố mẹ cười hài lòng nhưng mà cô lại không vui chút nào. Boss mà giận thiệt thì cô biết làm sao giờ, người chết là con gái bố mẹ a, hai người làm ơn giúp con gái thoát khỏi cái cách này đi.
Suốt buổi tối, Dương Tịch lâm vào trạng thái trầm mặc nói không nên lời, nghe Boss và Trần Thiên đấu khẩu tim cô cứ đập thình thịch. Đến lúc tiễn hai người kia về mà trái tim cô cứ nhảy dựng lên khi Boss nhìn cô nở nụ cười thiên thần. Cô biết chắc ngày mai sẽ không bình yên đâu.
Trước nhà Dương Tịch, khi mọi người đã vào nhà, Boss cùng Trần Thiên đứng cạnh nhau cười cười, nhưng người lại đầy sát khí.
“Không ngờ giám đốc Lâm là người hài hước, tôi bây giờ mới được mở rộng tầm mắt”.
“Nào dám, giám đốc Lâm cũng chả kém đâu”. Trần Thiên cười cười.
“Nhưng mà giám đốc Thiên cũng quan tâm Tịch nhi của tôi hơi quá”. Boss có thiện ý nhắc nhở.
“Không bằng giám đốc Lâm được, nhưng mà dù sao tôi và Tịch nhi cũng có quan hệ trước mà. Nếu như giám đốc Lâm không ra tay trước thì hiện giờ cô ấy là bạn gái của tôi”.
“Cô ấy hiện giờ là bạn gái của tôi”.
“Chỉ là bạn gái không phải vợ cho dù đã cưới nhau thì sao hai người còn có thể li hôn”.
Cái này chính là uy hiếp trắng trợn mà, Boss đánh mất nụ cười tự nhiên trên môi, mặt hầm hầm sát khí.
“Giám đốc Trần không có cơ hội đấy đâu”.
Trần Thiên cười cười trả lời :”Biết đâu được”.
Boss nhíu mày tức giận bỏ đi.
/33
|