Cảm giác bất an xâm chiếm tâm hồn, Dương Tịch lo lắng, thay áo quần chạy nhanh đến công ty. Cô muốn gặp Boss ngay bây giờ.
Chạy như bay ra ngoài, bắt taxi đến công ty, lòng cô nóng như có lửa đốt. Cô tại sao lại bất an thế này, chỉ mong muốn có thể tìm kiếm cho mình một chỗ dựa vững chắc đó là Boss.
Không hiểu sao cô lại lo lắng thế này. Đến trước công ty, cô gấp gáp chạy ngay đến văn phòng Boss.
Vừa mới đến trước cửa, nhìn Boss đang đứng nói chuyện với ai đó trong phòng. Cô vuốt lại tóc, lau đi mồ hôi, nhìn trộm vào trong. Boss đang nói chuyện với ai thế.
Cô tò mò, lén lút đẩy cánh cửa nhè nhẹ dịch ra một chút. Cô nhìn thấy bóng lưng của một cô gái trẻ. Muốn biết hai người đang nói cái gì nhưng cô lại không hề nghe thấy.
Dương Tịch mở lớn mắt nhìn chằm chằm vào cô gái ăn mặc đồ hàng hiệu kia, cô ta từ từ quay người lại vừa hay đúng vị trí Dương Tịch có thể nhìn thấy.
Là chị Hương, người thư kí trước Boss đã đuổi việc.
Chị ấy đang làm gì, tại sao lại nói chuyện với Boss.
Dương Tịch nghi vấn, rồi lại nhìn cử chỉ thân mật của hai người, chị Hương ôm lấy cánh tay Boss nũng nịu nói gì đó.
Boss lại không hề đẩy tay chị ấy ra, Boss đứng xoay lưng về phía cô, cô không hề nhìn thấy biểu tình trên gương mặt Boss.
Boss không phải đang làm việc lừa dối cô chứ? Cô bối rối, suy nghĩ dần đình trệ, có thứ gì đó đang nhói lên, đau lắm, nước mắt không tự chủ rơi xuống, làm nhòe đi cảnh vật xung quanh.
Boss xem chỉ xem cô như trò đùa thôi sao?
Sẽ không đâu, Boss rất yêu cô, chị Hương đó là kẻ thứ ba mà thôi. Dương Tịch tự an ủi mình, cô ghét cảm giác bị phản bội.
Nhìn chị Hương đang dần đi ra, trên môi nở nụ cười đắc ý.
Dương Tịch luống cuống tìm chỗ ẩn nấp, cô không muốn Boss biết cô nhìn thấy hai người làm gì trong phòng.
Cô sợ nghe thấy sự giải thích của Boss, sợ Boss sẽ làm tổn thương cô. Cô yêu Boss và cô muốn giữ yên lặng để níu kéo tình yêu này.
Cô không nghĩ đến một ngày sẽ rời xa Boss.
Cô biết mình điên rồi, không ai lại có suy nghĩ như cô cả. Nhưng cô nhu nhược, cô không dám đối diện với sự thật.
Lau khô đi nước mắt, chị Hương đã đi xa, cô tiến tới đẩy cửa phòng bước vào.
“Anh đang làm gì thế”.
Bị tiếng gọi của cô làm giật mình, anh vội giấu quyển sách đang cầm trên tay xuống dưới tập hồ sơ. Nếu như bị cô nhìn thấy anh sẽ xấu hổ chết mất, rõ ràng là tổng giám đốc công ty lớn lại đi nghiên cứu cách hẹn hò của lứa đôi.
“Em tại sao lại đến đây, không ở nhà nghỉ ngơi”.
Cô cố gắng mỉm cười, nhưng sao nụ cười ấy thật buồn:”Em muốn đến gặp anh”.
Boss đang suy nghĩ gì đó, không hề để ý đến cảm xúc của cô:”Lúc tới đây em không có gặp ai đấy chứ”.
Boss đang hỏi chị Hương, Boss chột dạ sao, cô rất muốn nói ‘Có’ nhưng không hiểu sao lại không thể mở miệng chỉ lắc đầu cho qua.
“Tối nay dành thời gian cho anh nhé”. Boss cười.
Nhìn nụ cười ấy của Boss, cô tự hỏi Boss sẽ cười vì cô chứ, chỉ mình cô mà thôi. Nhìn cô trầm tư, Boss cảm thấy có điều gì đó là lạ, Tịch nhi có điều gì khó nói sao?
“Em không rãnh?”
Cô vội vàng lắc đầu. “Vậy tối nay, tám giờ nhé”.
Nói chuyện xong với Boss, cô giữ nụ cười giả tạo trên môi, đến bước vào thàng máy đợi chúng đóng cửa lại, Dương Tịch thở gấp, lấy tay vỗ vỗ ngực, thật là đau quá.
Cái cảm giác bất an này, đến lúc nào mới hết đây.
Dương Tịch tự nhủ, hạ quyết tâm, cô phải tin tưởng Boss, có lẽ đó chỉ là suy nghĩ một phía đến từ cô mà thôi. Cô có thể đã suy nghĩ quá nhiều, Boss sẽ không phản bội cô
Chạy như bay ra ngoài, bắt taxi đến công ty, lòng cô nóng như có lửa đốt. Cô tại sao lại bất an thế này, chỉ mong muốn có thể tìm kiếm cho mình một chỗ dựa vững chắc đó là Boss.
Không hiểu sao cô lại lo lắng thế này. Đến trước công ty, cô gấp gáp chạy ngay đến văn phòng Boss.
Vừa mới đến trước cửa, nhìn Boss đang đứng nói chuyện với ai đó trong phòng. Cô vuốt lại tóc, lau đi mồ hôi, nhìn trộm vào trong. Boss đang nói chuyện với ai thế.
Cô tò mò, lén lút đẩy cánh cửa nhè nhẹ dịch ra một chút. Cô nhìn thấy bóng lưng của một cô gái trẻ. Muốn biết hai người đang nói cái gì nhưng cô lại không hề nghe thấy.
Dương Tịch mở lớn mắt nhìn chằm chằm vào cô gái ăn mặc đồ hàng hiệu kia, cô ta từ từ quay người lại vừa hay đúng vị trí Dương Tịch có thể nhìn thấy.
Là chị Hương, người thư kí trước Boss đã đuổi việc.
Chị ấy đang làm gì, tại sao lại nói chuyện với Boss.
Dương Tịch nghi vấn, rồi lại nhìn cử chỉ thân mật của hai người, chị Hương ôm lấy cánh tay Boss nũng nịu nói gì đó.
Boss lại không hề đẩy tay chị ấy ra, Boss đứng xoay lưng về phía cô, cô không hề nhìn thấy biểu tình trên gương mặt Boss.
Boss không phải đang làm việc lừa dối cô chứ? Cô bối rối, suy nghĩ dần đình trệ, có thứ gì đó đang nhói lên, đau lắm, nước mắt không tự chủ rơi xuống, làm nhòe đi cảnh vật xung quanh.
Boss xem chỉ xem cô như trò đùa thôi sao?
Sẽ không đâu, Boss rất yêu cô, chị Hương đó là kẻ thứ ba mà thôi. Dương Tịch tự an ủi mình, cô ghét cảm giác bị phản bội.
Nhìn chị Hương đang dần đi ra, trên môi nở nụ cười đắc ý.
Dương Tịch luống cuống tìm chỗ ẩn nấp, cô không muốn Boss biết cô nhìn thấy hai người làm gì trong phòng.
Cô sợ nghe thấy sự giải thích của Boss, sợ Boss sẽ làm tổn thương cô. Cô yêu Boss và cô muốn giữ yên lặng để níu kéo tình yêu này.
Cô không nghĩ đến một ngày sẽ rời xa Boss.
Cô biết mình điên rồi, không ai lại có suy nghĩ như cô cả. Nhưng cô nhu nhược, cô không dám đối diện với sự thật.
Lau khô đi nước mắt, chị Hương đã đi xa, cô tiến tới đẩy cửa phòng bước vào.
“Anh đang làm gì thế”.
Bị tiếng gọi của cô làm giật mình, anh vội giấu quyển sách đang cầm trên tay xuống dưới tập hồ sơ. Nếu như bị cô nhìn thấy anh sẽ xấu hổ chết mất, rõ ràng là tổng giám đốc công ty lớn lại đi nghiên cứu cách hẹn hò của lứa đôi.
“Em tại sao lại đến đây, không ở nhà nghỉ ngơi”.
Cô cố gắng mỉm cười, nhưng sao nụ cười ấy thật buồn:”Em muốn đến gặp anh”.
Boss đang suy nghĩ gì đó, không hề để ý đến cảm xúc của cô:”Lúc tới đây em không có gặp ai đấy chứ”.
Boss đang hỏi chị Hương, Boss chột dạ sao, cô rất muốn nói ‘Có’ nhưng không hiểu sao lại không thể mở miệng chỉ lắc đầu cho qua.
“Tối nay dành thời gian cho anh nhé”. Boss cười.
Nhìn nụ cười ấy của Boss, cô tự hỏi Boss sẽ cười vì cô chứ, chỉ mình cô mà thôi. Nhìn cô trầm tư, Boss cảm thấy có điều gì đó là lạ, Tịch nhi có điều gì khó nói sao?
“Em không rãnh?”
Cô vội vàng lắc đầu. “Vậy tối nay, tám giờ nhé”.
Nói chuyện xong với Boss, cô giữ nụ cười giả tạo trên môi, đến bước vào thàng máy đợi chúng đóng cửa lại, Dương Tịch thở gấp, lấy tay vỗ vỗ ngực, thật là đau quá.
Cái cảm giác bất an này, đến lúc nào mới hết đây.
Dương Tịch tự nhủ, hạ quyết tâm, cô phải tin tưởng Boss, có lẽ đó chỉ là suy nghĩ một phía đến từ cô mà thôi. Cô có thể đã suy nghĩ quá nhiều, Boss sẽ không phản bội cô
/33
|