Chương 23: Gian phu là ai (2)
Mặc dù Tần Sắt thật sự không hy vọng nhìn thấy Cố Cảnh Uyên ở chỗ này, nhưng cô không thể không thừa nhận, anh rất ngầu, ngầu đến mức khiến người ta muốn quỳ phục!
Có tiền, có sắc, thật sự có thể tự do phóng khoáng đến vô pháp vô thiên.
Thẩm Duệ chau mày, lặng lẽ quan sát Cố Cảnh Uyên, giọng nói này, làm sao... Cảm giác...
Anh ta nhìn Tần Sắt, lại nhìn Cố Cảnh Uyên, sau đó trong lòng âm thầm lắc đầu, không thể nào!
Cố Cảnh Uyên có thân phận gì, Tần Sắt lại là thứ gì? Cho dù vóc dáng không tệ, nhưng đối với Cố Cảnh Uyên mà nói, người đẹp như thế nào mà anh chưa thấy qua, hơn nữa còn là loại mặt hàng đã xài đã có gia đình rồi, làm sao anh có thể thèm chứ.
Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.
Thẩm Chí Quốc đau điếng, phát run: "Ôi... Xin lỗi, cậu....Cố đúng không, xin lỗi, tôi không nên gây chuyện ở bệnh viện của cậu, chỉ là....Đứa con dâu này của tôi, cô ta quá xấu xa, hại mẹ chồng..... tiêu chảy..."
Tần Sắt liếc Thẩm Duệ một cái, có lẽ trước kia lúc cô không biết, Thẩm Duệ chính cũng chạy đến trước mặt cha mẹ anh ta thêm dầu thêm mỡ như vậy, vì thế lúc về nhà, cha mẹ anh ta lại tra tấn cô.
Nhưng sau này có thể không vậy nữa, cuộc sống của nhà họ Thẩm sắp đảo lộn rồi!
Tần Sắt ấm ức nức nở, nói: "Cha... Tại sao cha có thể nói con như thế?"
Cô che bụng mình đỏ mắt: "Trong bụng con đang mang cháu đích tôn của nhà họ Thẩm mà? Tại sao cha có thể nhẫn tâm xuống tay đánh con, huống hồ.....Huống hồ, con cũng không muốn mẹ như thế, ly nước trái cây kia, là....Thẩm Duệ cho con, con không biết sẽ như vậy?"
Tần Sắt vừa nói vừa che mặt khóc thút thít, bả vai run rẩy, trong lòng ấm ức chua xót nhu nhược vô cùng.
Cô ngẩng đầu lên nước mắt lưng tròng nhìn Cố Cảnh Uyên: "Cậu, cậu nói đi, chuyện này có thể trách cháu sao?"
Cố Cảnh Uyên thấy nước mắt bên má cô, đôi mắt màu hổ phách chìm xuống, lạnh lùng nói: " Ừ... Không trách."
Sắc mặt hai cha con Thẩm Duệ đều khó coi, Thẩm Chí Quốc đau đớn run rẩy, nhưng Cố Cảnh Uyên còn không chịu buông ông ta ra.
Thẩm Duệ cắn răng, Tần Sắt tiện nhân này, cố ý nói trước mặt cha anh ta, nước trái cây kia là anh ta cho, đây rõ ràng là muốn khiến cha anh ta chuyển mũi dùi lên người anh ta mà.
Thẩm Chí Quốc nhịn đau, nói: "Phải phải... Không trách con, không trách con, cha....Vừa rồi cha quá tức giận, cho nên... Hồ đồ, hồ đồ..."
Cố Cảnh Uyên buông tay Thẩm Chí Quốc ra, hình như còn đẩy nhẹ một cái.
Thân thể Thẩm Chí Quốc liên tiếp lui về phía sau hai bước, đặt mông ngã ngồi dưới đất, Thẩm Duệ vội vàng đỡ ông ta dậy.
Tần Sắt lau sạch nước mắt trên mặt, nức nở nói: "Cha, nói mới nghĩ, mẹ thật sự là phúc tinh của đứa nhỏ này, nếu không phải mẹ, bây giờ con uống rồi, nói không chừng đứa nhỏ này đã không còn, cháu trai nhà họ Thẩm chúng ta sẽ không còn, chờ mẹ khỏe, con phải cảm ơn mẹ, hiếu kính với mẹ..."
Trong lòng Thẩm Chí Quốc run lên, gật đầu liên tục: " Đúng, con... Con nói đúng....Cũng may con không sao, Thẩm Duệ, con....Cũng thật là, nhanh đi chăm sóc vợ con đi, đây là cháu trai đầu tiên của nhà chúng ta, nhất định không thể xảy ra chuyện."
Tần Sắt cảm giác được khí lạnh trên người Cố Cảnh Uyên càng ngày càng nặng theo những lời này, cô dịch ra bên cạnh theo bản năng.
Thẩm Duệ oán hận cắn răng, nhưng chỉ có thể thuận theo nói: "Vâng, cha..."
Anh ta đưa tay muốn đỡ Tần Sắt, nhưng còn chưa đụng vào đã nghe được Cố Cảnh Uyên gọi một tiếng: "Cháu trai..."
...
/2845
|