...
Chương 27: Xấu xa thật thoải mái (3)
Tần Sắt vốn thở phào, nhưng nghe thấy Cố Cảnh Uyên nói như vậy, cô không nhịn được trừng anh một cái, anh còn thấy tiếc hả?
Giọng điệu còn có vẻ tiếc thật, Thẩm Duệ không nhớ chuyện xảy ra ở cầu thang, chẳng lẽ không tốt sao?
Hay anh còn mong Thẩm Duệ có thể nhớ anh chính là tên gian phu đó?
Nếu Thẩm Duệ thật sự nhớ, anh ta chỉ cần nghĩ là biết, quan hệ mờ ám của cô và Cố Cảnh Uyên.
Một khi quan hệ này phơi ra ánh sáng, mặt mũi của Cố tổng anh còn không?
Haizzz, quên đi, người này thật không biết xấu hổ!
Vẻ mặt Tần Sắt đầy cảm kích nói với Cố Cảnh Uyên: "Nếu Thẩm Duệ đã tỉnh, chúng cháu không dám trễ nải thời gian của cậu, bằng không cậu đi trước đi? Đừng lỡ chuyện lớn của cậu."
Thẩm Chí Quốc kịp phản ứng, vội vàng nói: " Đúng, đúng, không dám trễ nải quá nhiều thời gian của cậu Cố, cậu trăm công nghìn việc khẳng định rất bận, hôm nay đã giúp chúng tôi rất nhiều, không dám trì hoãn cậu nữa."
Cố Cảnh Uyên nhìn Tần Sắt một cái: "Cũng được!"
"Tần Sắt, mau, mau tiễn cậu Cố đi!"
Tần Sắt thầm mắng Thẩm Chí Quốc một tiếng, đúng là ông bố chồng quốc dân, để cho con dâu và gian phu đơn độc ở chung, giỏi ghê!
Đáng đời con trai ông bị cắm sừng!
Tần Sắt cười như không cười: "Vâng... Cha!"
Tần Sắt đi tới trước mặt Cố Cảnh Uyên, một mực cung kính đưa tay: "Cậu, mời!"
Thẩm Duệ thấy Tần Sắt và Cố Cảnh Uyên một trước một sau rời đi, luôn cảm thấy kỳ quái ở chỗ nào, nhưng đầu anh ta lại rất đau, thật sự không có nhiều thời gian suy nghĩ cái khác.
Anh ta không nhịn được hỏi một câu: "Cha, hôm nay không phải gặp phải Cố Cảnh Uyên quá nhiều sao?"
"Đây không phải chuyện tốt sao, hơn nữa, bệnh viện này đứng tên cậu ta, người ta đến bệnh viện của mình thì có gì không đúng? Lần sau con nhất định phải nắm chắc cơ hội, tranh thủ hợp tác cùng Cố thị..."
Thẩm Duệ nhắm mắt, giọng nói của Thẩm Chí Quốc vang lên bên tai khiến anh ta càng nhức đầu hơn, luôn cảm thấy quên mất chuyện gì rất quan trọng, nhưng anh ta lại không nhớ nổi.
...
Tần Sắt đưa Cố Cảnh Uyên đến dưới lầu, mỉm cười: "Cậu đi thong thả!"
Cố Cảnh Uyên không nhúc nhích, anh cúi đầu nhìn Tần Sắt, con ngươi màu hổ phách giống như trói cô trong mắt.
Anh hỏi: "Thật sự không mang thai à?"
Thế này Tần Sắt biết hóa ra anh vướng mắc vấn đề này, anh nhất định sợ cô thật sự mang thai, tương lai sẽ có một đứa con riêng nhà họ Cố.
Nhà giàu có thì sao, con riêng đều là tai tiếng, nhất định phải diệt sạch.
Tần Sắt giơ ba ngón tay lên: "Không có, tôi lấy nhân cách của tôi ra thề, trong bụng tôi chắc chắn không có cái gì, anh Cố, nói câu nghiêm túc thế này, bây giờ anh cũng thấy tình hình nhà tôi, tôi mang thai chính là ngụy trang, là giả, giấy xét nghiệm chỉ là bỏ tiền mua, chỉ vì ly hôn có thể lấy nhiều tiền, anh cứ coi tôi là loại phụ nữ tâm cơ, tâm địa rắn rết là được..."
Cố Cảnh Uyên rũ mi đảo qua bụng Tần Sắt: "Tần Sắt, em tốt nhất đừng gạt tôi, nếu không..."
Tần Sắt cảm giác cái bụng chợt lạnh, cả người run một cái, vội nói: "Nếu không, sau này tôi không tìm được chồng tốt."
Tần Sắt nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng của Cố Cảnh Uyên, cười khổ nói: "Cậu, cháu nói thật lòng với cậu, cháu làm gì có lá gan mượn giống của cậu, chuyện ngày đó cháu đã hối hận tím cả ruột gan rồi, lại nói.... Xuất phát từ thực tế, sau khi cháu ly hôn phải dẫn theo đứa nhỏ, cháu sẽ không tìm được đàn ông tốt! Cậu nói, có phải không?"
……….
/2845
|