* 5 giờ sau tại bệnh viện của Đặng gia, Đồng Nhan vui vẻ trong lòng khi nhìn kết quả xét nghiệm ADN của chị em lão đại, trùng khớp 99/100 cô đưa tờ giấy kết quả sang cho Phúc Hiên xem, anh hài lòng gật đầu liền nói.
_ Thật là mừng cho lão đại đã gặp lại người thân duy nhất này, chúng ta từ nay phải để ý bảo vệ cô bé này thật tốt, kẻ thù của lão đại không ít đâu.
Đồng Nhan gật nhẹ đầu tỏ ý đồng ý với anh, Phúc Hiên lại nói tiếp.
_ Chuyện này phải giữ bí mật, em hãy lưu kết quả vào thẻ nhớ rồi xóa dữ liệu trên máy tính của bệnh viện đi, nhanh lên anh với em đi ăn món gì em thích nha, anh đói quá.
Đồng Nhan gật đầu rồi bắt tay vào bấm trên bàn phím, năm phút sau tất cả đã xong, cô cất giấy kết quả cùng thẻ nhớ vào túi bên trong áo khoác, lúc này cả hai liền đứng lên rời khỏi phòng xét nghiệm, hướng ra cổng bệnh viện mà đi.
Tại tổng bộ Đặng gia lúc này đã là hai mươi giờ hơn, trong phòng khách mọi người đều có mặt đầy đủ, cả nhóm người ngồi uống trà và dùng ít bánh và trái cây có mặt lúc này gồm có, Lâm Nghiêm, Tuyết Đan, Gia Khiêm, Hạ Huyên, Lãnh Nguyên Khang, Triệu Hy Doanh, Đinh Phúc và Lữ Ngọc Tuệ, trong bếp thì có cặp Lục Vỹ và Trúc An họ đang lui cui gọt trái cây cho mọi người.
Tuyết Đan ngồi kế em gái bàn tay cô nắm lấy bàn tay em mình mà vuốt nhẹ, cô nói với Hạ Huyên .
_ Em hãy chờ chị thu xếp bên đó ổn thỏa và an toàn thì chị sẽ đón em về, chị em chúng ta sẽ ra thăm mộ cha mẹ và em trai nhé em.
Hạ Huyên gật đầu đồng ý, cô nét mặt đượm buồn, cô không ngờ khi mình gặp lại người thân thì ba và mẹ đã không còn trên cõi đời này nữa rồi, cô thật sự cảm thấy quá xót xa cho số phận của mình, từng giọt, từng giọt nước mắt lăn dài trên đôi má của cô. Gia Khiêm anh ngồi kế bên Hạ Huyên anh rất chú ý những biểu cảm của người con gái anh yêu, thì lúc này anh cũng nhanh phát hiện cô đang khóc anh yêu thương đưa bàn tay lên lau đi những giọt nước mắt, anh ôm cả người cô vào lòng mà vỗ nhẹ tấm lưng mãnh mai của cô, giọng nhẹ nhàng anh thủ thỉ bên tai cô.
_ Em hãy bớt buồn, từ nay bên cạnh em đã có chị gái, anh rể Lâm nghiêm và quan trọng nhất là đã có anh bên cạnh em, anh sẽ cùng em bước tiếp đoạn đường phía trước đến hết cuộc đời này.
Cũng vào lúc này bóng dáng hai người từ ngoài bước vào, không cần nói ai cũng biết họ là ai rồi.
Đi vào phòng khách Đồng Nhan đi đến bên lão đại hai tay đưa sắp giấy xét nghiệm cho Tuyết Đan giọng Đồng Nhan nhẹ nhàng lên tiếng.
_ Chúc mừng lão đại đã tìm được em gái ruột của mình!
Tuyết Đan cầm lấy kết quả nhanh xem, nét mặt cô liền trở nên tươi tắn, miệng cô cười tươi, cô quay sang em gái mà nói trong nghẹn ngào.
_ Em gái của chị, cha mẹ giây phút này chắc chắn là hạnh phúc lắm khi đã tìm được em, mà chị nghĩ chính cha mẹ đã đưa đường chỉ lối cho chị em ta tìm thấy được nhau, Hạ Huyên chị vui lắm.
Lần đầu tiên trước mặt mọi người mà Tuyết Đan lại khóc, những giọt nước mắt của hạnh phúc. Hạ Huyên ôm chặt lấy chị gái mình những giọt nước mắt lúc này lại rơi nhiều hơn nữa, trước cảnh tình này thì khó ai mà kìm nén được cảm xúc của mình, mọi người có mặt lúc này cũng không kìm được mà rơi lệ mừng cho cuộc tương phùng này của chị em họ
_ Thật là mừng cho lão đại đã gặp lại người thân duy nhất này, chúng ta từ nay phải để ý bảo vệ cô bé này thật tốt, kẻ thù của lão đại không ít đâu.
Đồng Nhan gật nhẹ đầu tỏ ý đồng ý với anh, Phúc Hiên lại nói tiếp.
_ Chuyện này phải giữ bí mật, em hãy lưu kết quả vào thẻ nhớ rồi xóa dữ liệu trên máy tính của bệnh viện đi, nhanh lên anh với em đi ăn món gì em thích nha, anh đói quá.
Đồng Nhan gật đầu rồi bắt tay vào bấm trên bàn phím, năm phút sau tất cả đã xong, cô cất giấy kết quả cùng thẻ nhớ vào túi bên trong áo khoác, lúc này cả hai liền đứng lên rời khỏi phòng xét nghiệm, hướng ra cổng bệnh viện mà đi.
Tại tổng bộ Đặng gia lúc này đã là hai mươi giờ hơn, trong phòng khách mọi người đều có mặt đầy đủ, cả nhóm người ngồi uống trà và dùng ít bánh và trái cây có mặt lúc này gồm có, Lâm Nghiêm, Tuyết Đan, Gia Khiêm, Hạ Huyên, Lãnh Nguyên Khang, Triệu Hy Doanh, Đinh Phúc và Lữ Ngọc Tuệ, trong bếp thì có cặp Lục Vỹ và Trúc An họ đang lui cui gọt trái cây cho mọi người.
Tuyết Đan ngồi kế em gái bàn tay cô nắm lấy bàn tay em mình mà vuốt nhẹ, cô nói với Hạ Huyên .
_ Em hãy chờ chị thu xếp bên đó ổn thỏa và an toàn thì chị sẽ đón em về, chị em chúng ta sẽ ra thăm mộ cha mẹ và em trai nhé em.
Hạ Huyên gật đầu đồng ý, cô nét mặt đượm buồn, cô không ngờ khi mình gặp lại người thân thì ba và mẹ đã không còn trên cõi đời này nữa rồi, cô thật sự cảm thấy quá xót xa cho số phận của mình, từng giọt, từng giọt nước mắt lăn dài trên đôi má của cô. Gia Khiêm anh ngồi kế bên Hạ Huyên anh rất chú ý những biểu cảm của người con gái anh yêu, thì lúc này anh cũng nhanh phát hiện cô đang khóc anh yêu thương đưa bàn tay lên lau đi những giọt nước mắt, anh ôm cả người cô vào lòng mà vỗ nhẹ tấm lưng mãnh mai của cô, giọng nhẹ nhàng anh thủ thỉ bên tai cô.
_ Em hãy bớt buồn, từ nay bên cạnh em đã có chị gái, anh rể Lâm nghiêm và quan trọng nhất là đã có anh bên cạnh em, anh sẽ cùng em bước tiếp đoạn đường phía trước đến hết cuộc đời này.
Cũng vào lúc này bóng dáng hai người từ ngoài bước vào, không cần nói ai cũng biết họ là ai rồi.
Đi vào phòng khách Đồng Nhan đi đến bên lão đại hai tay đưa sắp giấy xét nghiệm cho Tuyết Đan giọng Đồng Nhan nhẹ nhàng lên tiếng.
_ Chúc mừng lão đại đã tìm được em gái ruột của mình!
Tuyết Đan cầm lấy kết quả nhanh xem, nét mặt cô liền trở nên tươi tắn, miệng cô cười tươi, cô quay sang em gái mà nói trong nghẹn ngào.
_ Em gái của chị, cha mẹ giây phút này chắc chắn là hạnh phúc lắm khi đã tìm được em, mà chị nghĩ chính cha mẹ đã đưa đường chỉ lối cho chị em ta tìm thấy được nhau, Hạ Huyên chị vui lắm.
Lần đầu tiên trước mặt mọi người mà Tuyết Đan lại khóc, những giọt nước mắt của hạnh phúc. Hạ Huyên ôm chặt lấy chị gái mình những giọt nước mắt lúc này lại rơi nhiều hơn nữa, trước cảnh tình này thì khó ai mà kìm nén được cảm xúc của mình, mọi người có mặt lúc này cũng không kìm được mà rơi lệ mừng cho cuộc tương phùng này của chị em họ
/65
|