Tôi lại ngồi xuống giường, nắm lấy một chân khác của cô ta, chuyên tâm ấn huyệt.
“Phương Dương, nếu Lâm Lạc Thủy hối hận rồi về tìm anh, anh có chấp nhận cô ấy không?” Bất thình lình, Bạch Vi lại hỏi.
Tôi lắc đầu không hề do dự: “Ngựa khôn không quay đầu ăn cỏ cũ, không có chuyện đó đâu.”
“Thực ra tôi cảm thấy cô ấy rất tốt, chuyện của hai người rất đáng tiếc, ở bên nhau bao nhiêu năm rồi, sau cùng… Giống như Đàm Hữu Ngân với Liễu Yên ấy, bao nhiêu năm trôi qua, sau cùng mọi người đều trưởng thành, đến khi thành gia lập nghiệp thì lại xa nhau.”
Tôi nở nụ cười khinh thường: “Hờ, có gì đâu mà phải tiếc, người ta hay bảo người trước trồng cây thì đời sau hưởng bóng mát, người chưa từng được rèn giũa trong tình yêu thì không được coi là trưởng thành trong phương diện này. Phải từng yêu, từng thất tình, từng vui cười từng đau thương, mới biết thế nào là tình yêu chân chính, sau khi gặp được người sau mới càng thêm trân trọng, càng biết cách yêu.”
“Với cả, cô cứ nhắc đến Lâm Lạc Thủy mãi làm gì? Biết thừa tôi không muốn nhắc tới cô ấy mà cứ đâm vào vết thương của người ta mãi thế.”
Bạch Vi không đáp lời, cô ta khẽ nhíu mày, lặng lẽ suy nghĩ.
Chưa được bao lâu, tôi đặt chân cô ta xuống và nói: “Được rồi, ấn đủ thời gian rồi, cô nghỉ ngơi sớm đi. Nhớ phải đắp chăn, khi “bà dì” đến thì không được để bị lạnh. Tôi về phòng đây.”
Cô ta gật gật đầu: “Ừm, cảm ơn anh.”
Khi quay về phòng, tôi vừa vào cửa đã cởi hết quần áo, tiện tay quăng ra giường, đi vào phòng tắm mở vòi hoa sen, đứng dầm mình dưới dòng nước lạnh, để cả suy nghĩ lẫn cơ thể nhanh chóng hạ nhiệt, không còn nghĩ tới tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc và thứ gì đó đầy đặn trắng trẻo dưới váy cô ta nữa.
Tôi không thể không thừa nhận, Bạch Vi có sức hút chí mạng với tôi, bất kể là thân thể hay tâm lý.
Qua một lúc lâu, tôi mới bước ra khỏi phòng tắm, lau khô người, mặc một cái quần đùi và một cái áo T-shirt coi như áo ngủ, ngồi trên ghế rồi châm điếu thuốc.
Tôi lại bất giác nhớ tới những lời của Bạch Vi lúc nãy, phải chăng tôi vẫn còn yêu Lâm Lạc Thủy?
Nếu Lâm Lạc Thủy hối hận, nếu cô ấy quay lại tìm tôi, tôi có đón nhận cô ấy không?
Có lẽ chưa thể quên được cô ấy trong một thời gian, nhưng tôi chắc chắn không còn yêu cô ấy nữa, càng không thể đón nhận cô ấy tiếp.
Huống hồ, cô ấy không bao giờ quay lại đâu.
Tôi không muốn tiếp tục nghĩ những chuyện này nữa, quả quyết bật tivi, nằm trên giường xem bộ phim truyền hình lê thê, éo le và nhạt thếch, cố gắng ép bản thân chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau khi gặp Bạch Vi, cô ta lại nghiêm túc và cao ngạo như mọi khi. Trên đường tới BTT, tôi dành chút thời gian hỏi thăm tình hình sức khỏe của Bạch Vi, cô ta bình tĩnh đáp đã ổn hơn nhiều, rồi không nói gì tiếp nữa.
Suốt cả một ngày, ngoại trừ lúc làm việc, chúng tôi không trò chuyện riêng tư.
Sau khi tan ca, cứ nghĩ đến tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc và thứ đầy đặn trắng nõn dưới váy Bạch Vi là tôi lại thấy phiền lòng, thế nên dứt khoát không về khách sạn nữa mà tới quán Cara tìm Bansha uống rượu.
Hơn tám giờ, tôi ở trong phòng thấy hơi ngột ngạt nên ra quầy bar ở bên ngoài vừa uống rượu vừa trò chuyện cùng Bansha, đám thuộc hạ và vài cô em xinh đẹp, trong tiếng nhạc của quán.
Khi đã ngà ngà say, một cô gái người Xiêng La với thân hình bốc lửa ôm vai tôi, kề sát bên tai nói những lời thì thầm tràn đầy ám hiệu.
Đúng lúc này, quán bar vốn đang ồn ào đột nhiên trở nên yên tĩnh, tôi ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám người đang chậm rãi bước vào từ cửa lớn.
Đi đầu là một người đàn ông đeo kính chừng hơn ba mươi tuổi, trông rất nho nhã, bên cạnh có năm sáu anh chàng đô con mặc âu phục màu đen, vừa nhìn đã biết là vệ sĩ.
Còn có hai người khác đang đứng ở cửa, không tiến vào trong, một người là quản gia nhà Bạch Vi- Hà Khai Thành.
Một người khác là Bạch Vi.
Cô ta đang chăm chú nhìn tôi với vẻ mặt không cảm xúc.
Còn tôi đang bị một cô ả người Xiêng La với thân hình bốc lửa ôm vai, cô gái này còn nhiệt tình ghé sát vào bên tai tôi mà thầm thì.
Tôi hoàn hồn, vô thức muốn đẩy cô gái người Xiêng La ra.
Bạch Vi vẫn không có biểu hiện gì, chỉ dời ánh mắt đi nơi khác, bình tĩnh quay người đi khỏi quán bar.
Tôi đờ đẫn nhìn bóng lưng cô ta biến mất ở cửa, trong lòng thấy trống huơ trống hoác.
Rất khó chịu?
Tôi có cần đuổi theo cô ta không nhỉ?
Thế nhưng, tại sao phải đuổi theo cô ta?
Sau khi đuổi kịp, nên nói những gì?
Giải thích với cô ta rằng mình và cô gái Xiêng La kia không có quan hệ gì?
Tại sao phải giải thích?
Cô ta vốn chẳng phải là gì của tôi, tôi tán gái ở quán bar thì liên quan gì tới cô ta?
Hình như chẳng liên quan quái gì cả, tôi chỉ là một tên côn đồ vừa mãn hạn tù, chúng tôi là người của hai thế giới, chỉ vì công việc và vì lớp da mặt dày cộp của tôi mà cả hai mới có chút điểm chung thôi.
Tôi vẫn còn nhớ Hà Khai Thành và Cung Chính Văn từng nói rằng, nhà họ Bạch không thể nào cho phép cô ta hẹn hò cùng tôi.
Chắc hẳn họ không lừa tôi, đây là những lời rất thật lòng.
Suy cho cùng, đến cả tôi cũng không đủ tự tin.
Cho nên, cô ta đi thì cứ đi, không có gì để giải thích cả.
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên cảm thấy mình giống như một bộ phim truyền hình lê thê, vừa éo le vừa nhạt nhẽo.
Khi tôi đang nghĩ linh tinh thì người đàn ông đeo kính nho nhã kia đã bước tới trước quầy bar, năm gã bảo kê mặc âu phục đen thì bảo vệ xung quanh anh ta.
Thuộc hạ của Bansha tự nhiên cũng biết người vừa tới không có thiện chí, cũng vây lại xung quanh.
“Ông là Bansha phải không?” Người đàn ông nho nhã mỉm cười, hỏi bằng tiếng Hoa Hạ.
Một gã bảo vệ đứng bên cạnh thay anh ta phiên dịch lại.
Bansha ngậm điếu thuốc trong miệng, nghiêng đầu nhìn người đàn ông kia, thản nhiên hỏi: “Cậu là ai?”
Người đàn ông nho nhã kia cười cười: “Tôi là Cung Chính Vinh, Chính Văn là em trai tôi.”
Đợi phiên dịch hoàn tất công việc, Bansha rít một hơi thuốc dài, không hề khách sáo mà phải luôn khói thuốc vào mặt Cung Chính Vinh rồi hỏi tiếp: “Tìm tôi có việc gì không?”
Cung Chính Vinh không hề để bụng, vẫn giữ nguyên nụ cười tủm tỉm: “Tôi đến đây chỉ muốn xác nhận một chuyện, vụ việc của em trai tôi, là do ông gọi người làm à?”
Bansha lắc đầu, không chút biểu cảm: “Tôi không biết cậu đang nói đến chuyện gì.”
“Hờ hờ, ông Bansha, người quang minh chính đại khỏi cần vòng vo, mấy kẻ ra tay đó nói tiếng Xiêng La, trong đó có một tên còn dùng tiếng Hoa Hạ nói rằng đây cái giá của việc bắt cóc trẻ con. Cách đây không lâu con trai của ông Bansha từng bị bắt cóc, cho nên, việc này do ông làm phải không, ông Bansha?”
Bansha kiên nhẫn nghe phiên dịch, sau đó cười lạnh: “Vậy cậu có thể nói cho tôi biết, vụ bắt cóc là do Cung Chính Văn chỉ huy à?”
Cung Chính Vinh lắc đầu: “Xin lỗi, ông Bansha, tôi cảm thấy vô cùng phẫn nộ với vụ án bắt cóc, nhưng tôi không hề biết ai là kẻ chỉ huy.”
Bansha lại nhả ra một làn khói nồng đượm, cũng lắc lắc đầu như hắn: “Xin lỗi, cậu Chính Vinh, tôi cảm thấy vô cùng phẫn nộ với cảnh bất hạnh của em trai cậu, nhưng tôi không hề biết ai là kẻ chỉ huy.”
Nghe Bansha nói vậy, Cung Chính Vinh cười gượng vài tiếng rồi nói thêm: “Ông Bansha, lần này tôi đến đây để nói cho ông biết một chuyện. Ông thừa nhận cũng được, mà không thừa nhận cũng chẳng sao, người làm chuyện này nhất định sẽ phải trả giá.”
Bansha cười lạnh: “Cậu đang uy hiếp tôi à?”
Ông ta vừa dứt lời, mấy tên đàn em đột ngột dồn lên, trong tay vài thằng đã cầm sẵn ống thép với dao phay, không biết rút từ đâu ra.
——————–
/515
|