Chương 13: Có phải vì em không
Đó là một quán cà phê yên tĩnh, bên trong phát bài hát cổ xưa mang phong tục tập quán của nước Xiêng La, tiết tấu chậm rãi bao trùm trong ánh sáng chiều tà.
Lâm Lạc Thủy ngồi ở vị trí gần cửa sổ, trên bàn có một ly cà phê, một bông hồng trồng khắp nơi đây cắm trong bình hoa, đang tỏa hương khoe sắc.
Tôi đi về phía cô ấy, ngắm nhìn gương mặt càng hiện rõ vẻ nhu mỳ dưới ánh đèn ấm áp.
Cô ấy đứng dậy, nở nụ cười vẫn ngọt ngào và quen thuộc như xưa.
Tôi gật đầu với cô ấy rồi ngồi xuống.
Cả quá trình, chúng tôi không nói với nhau một lời nào, dù chỉ là câu “Đến rồi à”, hay “Dạo này vẫn ổn chứ”.
“Xin hỏi anh muốn dùng gì ạ?”
Một nhân viên phục vụ người Xiêng La mặc bộ trang phục thêu đủ các loại hoa văn bước tới, lịch sự hỏi tôi một câu bằng tiếng Xiêng La.
“Có bia Chang không?” Tôi cũng hỏi lại bằng tiếng Xiêng La.
“Thưa anh, có ạ.”
“Cho tôi một chai, cảm ơn.”
“Vâng, anh chờ một lát.”
Sau khi người phục vụ rời đi, Lâm Lạc Thủy như đã tìm được chủ đề mở đầu câu chuyện, cô ấy cười nói: “Suýt nữa em quên mất anh nói tiếng Xiêng La rất tốt.”
Tôi mỉm cười: “Có thể hiểu được, nếu em chưa quên thì mới là không bình thường.”
Nghe ra được ý châm chọc trong lời nói của tôi, sắc mặt của Lâm Lạc Thủy buồn bã.
Tôi không nói gì nữa, cầm hộp thuốc lên, rút một điếu ngậm trong miệng.
“Ở đây không được hút thuốc.” Lâm Lạc Thủy chợt lên tiếng nhắc nhở.
Bấy giờ tôi mới nhớ ra, trong phòng ở tất cả nơi công cộng tại Xiêng La đều cấm hút thuốc, trên con phố đông người qua lại cũng được, đến bãi biển cũng cấm hút thuốc. Nếu bị bắt, chẳng những bị phạt, mà còn phải ngồi tù.
Tôi bất đắc dĩ cất thuốc đi, sau đó hỏi thẳng: “Em gọi anh ra đây là muốn nói chuyện gì?”
Lâm Lạc Thủy có phần do dự: “Bây giờ, anh đang làm việc ở Trí Văn à?”
“Ừ.”
“Tại sao?” Cô ấy đột nhiên hỏi một cách khó hiểu.
Tôi thấy hơi buồn cười: “Ngoài việc đi làm kiếm tiền ra thì còn có thể là vì sao nữa.”
Cô ấy dùng một ánh mắt phức tạp mà tôi không đoán ra được nhìn tôi, sau đó cúi đầu không nói gì nữa.
Nhân viên phục vụ bưng bia đến, tôi rót một cốc, uống một cách tự nhiên.
Cô ấy cũng bê cốc cà phê lên khẽ nhấp một ngụm nhỏ.
Sau đó, cô ấy lại nói: “Phương Dương, em chỉ muốn biết… Anh vào công ty Phần mềm Trí Văn, sau đó lại đến Chiêng May có phải là vì em không?”
“Vì em?” Tôi ngẩn người ra một lát, chẳng hiểu ra làm sao.
“Vì em chia tay anh, nên anh cố ý đến Trí Văn, cố tình đến Chiêng May đàm phán dự án BTT đó. Anh… Anh hận em, đúng không?”
Tôi ngạc nhiên, sau đó thấy buồn cười, chẳng mấy sau lại có một cảm giác bi ai khó hiểu.
Tôi tự cảm thấy bi ai cho chính mình.
Thì ra trong mắt Lâm Lạc Thủy, tôi lại tồi tệ như vậy.
Còn tôi thì vẫn ngu ngốc không quên được cô ấy, ngu xuẩn đến cực điểm muốn gặp cô ấy.
Mẹ kiếp, tôi đúng là một thằng ngu!
Tôi không muốn trả lời câu hỏi này của Lâm Lạc Thủy, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Vì đã bị cô ấy nói đúng một nửa, đúng là tôi nhảy xuống vũng nước đục BTT này là vì cô ấy.
“Phương Dương, em xin lỗi.” Cô ấy lại nói xin lỗi.
“Hơ.” Tôi cười thành tiếng, cầm cốc bia lên ngửa cổ uống cạn.
Uống xong rồi thì đi thôi.
“Em nghe nói anh không được Phần mềm Trí Văn chào đón, đúng không?” Lâm Lạc Thủy lại đột ngột hỏi.
Tôi lại ngẩn người ra.
Chắc chắn Lâm Lạc Thủy đã biết chuyện xảy ra tại phòng họp chiều nay, bằng không cô ấy không thể hỏi như vậy.
Khi một nhóm thảo luận dự án, nếu có chuyện nhạy cảm xảy ra trong nội bộ, không ai được phép nói ra ngoài, huống chi là nói cho phe đối thủ cạnh tranh biết.
Xem ra trong nhóm dự án của Trí Văn có nội gián, ít nhất cũng là người có mối quan hệ thân thiết với Lâm Lạc Thủy hoặc gã họ Tào kia.
Dường như Lâm Lạc Thủy không chú ý đến sự thay đổi sắc mặt của tôi, cô ấy cúi đầu nói:
“Phương Dương, nếu anh làm việc ở bên ấy không được vui vẻ thì đến công ty em đi. Quy mô và thực lực của công ty bọn em không kém gì Trí Văn đâu, chỉ cần anh chịu chuyển sang, em đảm bảo mức lương anh nhận được sẽ cao hơn bên này.”
Nghe thấy câu nói này của cô ấy, tôi không nhịn được lắc đầu cười: “Có phải em nghe được mấy tin gì đó liên quan đến anh, sau đó muốn nhờ anh giúp em và chồng sắp cưới của em giành được dự án đó, đúng không?”
Lâm Lạc Thủy ngẩng lên đón lấy ánh mắt của tôi, trong mắt cô ấy xẹt qua một tia hổ thẹn, chẳng mấy sau cô ấy lại cúi đầu xuống.
“Xin lỗi.” Cô ấy lại nói xin lỗi một cách vô nghĩa, như thể đã sớm ngựa quen đường cũ với câu nói này rồi.
Lúc này, từng tiếng bước chân có tiết tấu dần đi từ phía sau tới gần chúng tôi, cùng lúc đó có một giọng nói mang vẻ tự tin, thậm chí là tự phụ của đàn ông vang lên: “Anh Phương quả nhiên thông minh, rất thẳng thắn.”
Tôi ngoảnh lại thì thấy chồng sắp cưới của Lâm Lạc Thủy, trên mặt gã họ Tào đó mang nụ cười tự tin, hờ hững khiến tôi thấy hơi chán ghét.
“Chúng ta làm quen lại nhé, tôi là Tào Văn Hoài.”
Gã bước tới trước mặt tôi, đưa cho tôi một tấm danh thiếp chạm rỗng mạ vàng.
Tôi không nhận tấm danh thiếp ấy, mà lặng lẽ nhìn gã.
Tào Văn Hoài cũng không cất danh thiếp đi, gã vẫn nở nụ cười tự phụ khiến tôi chán ghét đó.
Một lát sau, tôi đột nhiên bật cười, nhận lấy tấm danh thiếp tinh xảo đó của gã.
Tào Văn Hoài, phó tổng giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn kỹ thuật thông tin Thịnh Hải Maddie Kerr.
Thì ra là một phó tổng giám đốc, hình như còn là phó tổng giám đốc của xí nghiệp nước ngoài, khó trách gã lại tự phụ như vậy. Xem chừng gã cũng chỉ mới khoảng hơn ba mươi tuổi thôi, tuổi còn trẻ mà đã ngồi lên được vị trí này, đúng là có tư cách để tự phụ thật.
“Phó tổng giám đốc Tào, không phải anh cũng định thọc gậy bánh xe đấy chứ.” Tôi cất tấm danh thiếp đi, cười hỏi.
“Ha ha ha.” Tào Văn Hoài không nói gì chỉ cười, gã cũng không trả lời, mà ngồi bên cạnh Lâm Lạc Thủy, nhìn tôi hỏi: “Anh Phương này, ban đầu tôi cảm thấy rất khó hiểu, tại sao giám đốc Bạch lại điều một người mới từ trong nước sang gấp thế. Nhưng sau khi biết anh có mối quan hệ khá tốt với ông Shadi của BTT, đặc biệt tôi còn nghe nói giám đốc Bạch sẽ cho anh chủ trì buổi đàm phán ngày mai với BTT thì tôi đã hiểu.”
“Nếu tôi đoán không nhầm, anh Phương còn quen biết với lãnh đạo có chức vụ cao hơn cả Shadi trong BTT hoặc anh đang nắm trong tay một vài thông tin quan trọng của tiến trình quản lý tự động hóa của BTT, tôi đoán có đúng không hả anh Phương?”
Tôi ngẩn người ra, sau đó lại cảm thấy rất nực cười, gã Tào Văn Hoài này đúng là tự phụ, khả năng liên tưởng của gã về tôi cũng tự phụ y như thế.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, suy nghĩ này của gã cũng không phải quá kỳ lạ, nghi kỵ lẫn nhau trong cạnh tranh trên thương trường, từng hành động, từng thông tin của đối thủ đều sẽ bị lợi dụng, sau đó phóng đại đến vô tận.
Tôi một mình đến Chiêng May là vì Bạch Vi, quen biết Shadi là tình cờ, được anh ta khen ngợi lại càng là chuyện không ngờ đến. Bạch Vi để tôi chủ trì buổi đàm phán ngày mai là cố còn nước còn tát, nhưng móc nối những chuyện bất ngờ và trùng hợp này lại với nhau, người không biết nội tình sẽ khó tránh khỏi việc suy nghĩ nhiều. Nghĩ tới nghĩ lui, Tào Văn Hoài đã nghĩ đến mặt thủ đoạn trong canh tranh thương mại.
Thấy tôi không lên tiếng, Tào Văn Hoài tưởng mình đã đoán đúng, gã mỉm cười tự tin, nói tiếp: “Anh Phương này, chúng ta là người đàng hoàng, không nói những chuyện ám muội. Anh đến Maddie Kerr của chúng tôi đi, chỉ cần anh giành được dự án này của BTT, anh ra điều kiện gì cũng được.”
“Có thật là tôi ra điều kiện gì cũng được chứ?” Tôi giả vờ nghi ngờ hỏi lại.
Tào Văn Hoài mở hai tay: “Bây giờ, anh có thể ra giá ngay.”
Tôi cũng mỉm cười lạnh nhạt, cố ý nhìn sang Lâm Lạc Thủy.
Lâm Lạc Thủy biến sắc mặt, nhanh chóng ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Giây phút đó, trong mắt cô ấy có một vẻ vô cùng phức tạp.
“Giới hạn là điều kiện trong phương diện đãi ngộ công việc.”
Tào Văn Hoài như đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi, tưởng tôi sẽ bảo gã nhường Lâm Lạc Thủy cho tôi, nên vội vàng nhấn mạnh nói bổ sung thêm.
———————
/515
|