Chương 215: Có lợi ích gì
Tôi mỉm cười: “Vì ông ấy là đại ca, nhưng tôi thì không, nhất định phải thâm trầm một chút mới ra dáng đại ca chứ”.
“Anh Dương, anh cũng là đại ca mà”, A Việt nói xen vào: “Chỉ cần anh đồng ý làm mấy công việc như của anh Cường, chắc chắn có thể kéo theo một nhóm anh em làm cùng. Tôi không nói bọn tôi nha, bọn tôi vẫn là người của anh Cường, chuyện này không khác được, ý tôi nói người khác ý. Anh là người khéo nói, nhưng lúc hung dữ lên thì cũng chẳng kém ai, lại có đầu óc. Từ cách anh tống Cung Chính Vinh vào đồn cảnh sát, rồi cách anh đàm phán với Cung Thiệu Bình hai ngày nay, và cuộc đối thoại với Natcha có thể nhìn ra anh là một người có thể làm chuyện lớn”.
Tôi bị hắn chọc cười, nói: “Bớt tâng bốc đi, tôi cũng chỉ là một người bình thường thôi, cậu chưa từng thấy tôi đánh nhau bao giờ, sao biết tôi hung lên thì sẽ thế nào?”
“Tôi nghe anh Cường kể đấy, trước kia anh ấy thường xuyên kể về anh với chúng tôi, còn cả mấy người anh em ngồi tù cùng anh Cường ở bên kia cũng hay nhắc tới anh lắm. Anh Cường còn nói người hung ác nhất anh ấy từng gặp trong đời này, cũng khiến anh ấy đau đầu nhất, thậm chí khiến anh ấy sợ hãi chính là anh. Chuyện của cái tên Song mấy hôm trước chúng tôi có nghe Bangsue nói lại, trên sàn đấu quyền anh đã đánh tên Song kia thê thảm. Hơn nữa, ở đảo Phuki, anh dùng tay không mà đánh ngã người của anh Hào”.
“Tôi biết cái tên Yako đó, là người bên cạnh anh Hào, đã đi cùng anh Hào vào khu Tam Giác Vàng mấy lần, tay y ít nhất cũng đã giết mười mấy mạng người, y là một kẻ hung ác, nhưng cũng thua dưới tay anh Dương đấy thôi”.
Nghe hắn nói một tràng mấy lời nịnh bợ, tôi không khỏi lắc đầu: “Tên Yako đó cũng chẳng có gì ghê gớm, tôi dùng một cây tăm tre nho nhỏ đã khiến y khai ra tất cả rồi”.
“Tăm tre nhỏ? Đâm vào người cũng không đau lắm đâu nhỉ?”
“Đâm vào kẽ móng tay sẽ đau, ngoáy ngoáy vào trong một chút thì lại càng đau hơn”.
“Ôi, anh Dương, chiêu này của anh ghê thật… Lần sau tôi cũng tìm người nào thử mới được”.
Tôi thấy hơi cạn lời, không tiếp tục chủ đề này nữa, nhắc tới mà đầu ngón tay tôi cũng thấy tê buốt.
“À, anh Dương, vừa rồi sau khi anh gọi điện thoại cho Natcha, Cung Thiệu Bình không còn cách nào khác đưa Cung Chính Vinh ra khỏi đó, cuối cùng chắc chắn vẫn phải trở lại tìm anh. Đến lúc đó có cần bắt ông ta đưa thêm chút tiền không?” A Việt cũng đổi chủ đề.
Tôi lắc đầu: “Tôi vốn không định nhận tiền của bọn họ, vì tôi muốn Cung Chính Vinh phải vào đó ngồi mấy năm, cho hắn một bài học, cho hắn nhớ lâu”.
“Không lấy tiền? Vậy… Anh Dương, anh đàm phán với Cung Thiệu Bình lâu như vậy vì cái gì?”
“Để ông ta thấy được thái độ của tôi”, tôi mỉm cười, nói tiếp: “Từ lâu, tôi đã đoán được nhà họ Cung sẽ không dễ dàng đồng ý điều kiện của tôi. Khi bọn họ ra giá, tôi trả giá, thái độ cứng rắn một chút, bọn họ chắc chắn sẽ rất tức giận, sau đó sẽ nghĩ cách khác”.
“Khi cách khác của bọn họ không thực hiện được, sẽ lại quay về tìm tôi. Nhưng lúc đó tôi sẽ dứt khoát từ chối họ, đồng thời nói với Cung Thiệu Bình rằng tôi chỉ cho bọn họ một cơ hội, bọn họ đã bỏ lỡ, sau này sẽ không còn cơ hội nào khác nữa”.
A Việt ngẩn ra: “Làm vậy thì có lợi ích gì?”
“Đương nhiên là có lợi ích”, anh Thái lại tiếp lời: “Không phải anh Dương đã nói rồi sao, mục đích là cho nhà họ Cung biết thái độ và tính cách của anh ấy. Anh ấy chỉ cho nhà họ Cung một cơ hội, bỏ lỡ mất rồithì chỉ có thể tự gánh lấy hậu quả. Như vậy thì nhà họ Cung sẽ biết anh Dương không dễ chọc vào, sau này muốn gây rắc rối cho anh ấy cũng phải suy nghĩ thêm”.
Tôi nhìn anh Thái tán thưởng, con người này bình thường tuy ít lời nhưng lại rất thông minh, có thể nghĩ đến vấn đề mà A Việt không nghĩ đến, tố chất thế này đã vượt quá phạm vi của một đàn em rồi.
A Việt không hỏi tiếp nữa, mà là chuyên tâm lái xe, hình như còn đang suy tư điều gì đó.
Tôi dựa vào lưng ghế, hưởng thụ sự yên tĩnh như không dễ có này.
Nhưng không bao lâu sau, bỗng nhiên A Việt lại hỏi: “Anh Dương, không cần gọi điện cho ông Sangsu sao? Ngộ nhỡ có người mắt mù, quyền lực lại cao hơn Natcha giúp nhà họ Cung thả Cung Chính Vinh ra thì sao?”
“Tạm thời không cần, cậu yên tâm đi, mắt của những người làm quan chức đều rất sáng, bọn họ tinh lắm”.
“Ồ.” Hình như A Việt có chút không hiểu, nhưng không hỏi đến cùng, chỉ gãi đầu sau đó chuyên chú lái xe.
Tôi thực sự vẫn không muốn làm phiền đến Sangsu, mỗi lần nhờ ông ta giúp đỡ một chuyện là sẽ nợ ông ta thêm một lần. Đây là thứ khó mà trả hết nhất, trừ khi bị ép đến mức bất đắc dĩ.
Bây giờ, tôi chỉ cần mượn danh ông ta giương oai hùm là được rồi.
Có lời nhắc nhở qua cuộc điện thoại vừa rồi, Natcha đương nhiên không dám nhận tiền của nhà họ Cung, hơn nữa ông ta sẽ giúp tôi giương cao cái oai của Sangsu một chút, sẽ nhắc nhở đồng nghiệp và cấp trên của ông ta rằng đằng sau chuyện này có tay Sangsu.
Cứ như vậy e rằng ngay cả đối tượng để đưa tiền Cung Thiệu Bình cũng không tìm thấy.
Cuối cùng, ông ta chỉ có thể đến tìm tôi.
Trong xe yên tĩnh trở lại, tôi lấy di động ra mở WeChat, phát hiện Ôn Hân gửi cho tôi một tin nhắn, nói cô ấy đã về nước rồi.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong hành trình du lịch của bọn họ. Buổi chiều lúc tôi luyện súng, bọn họ đã nói trong nhóm là chuẩn bị lên máy bay về nước, khi ấy tôi chỉ trả lời mấy câu đại loại như thuận buồm xuôi gió, sau đó thì không xem WeChat nữa.
Tôi do dự một chút, tiện tay gửi một câu “về rồi thì tốt” cho Ôn Hân.
Chẳng mấy chốc, Ôn Hân đã trả lời WeChat, hỏi tôi khi nào về nước.
Tôi nói tạm thời vẫn chưa biết, có thể là hơn một tuần nữa, cũng có thể là lâu hơn.
Cứ như vậy, chúng tôi trò chuyện mấy câu không quan trọng. Không bao lâu sau, tôi nhận được một cuộc gọi của Đồng An Chi, hỏi tôi có thời gian đi ăn cơm với nhau không.
Bữa ăn với Đồng An Chi đương nhiên tôi sẽ không từ chối. Sau khi hẹn xong địa điểm, tôi bảo A Việt chuyển hướng đi đến nhà hàng đã hẹn, đồng thời tìm cái cớ nói với Ôn Hân hiện giờ mình hơi bận, sau đó kết thúc cuộc trò chuyện WeChat.
Từ ngày đó trở đi, cuộc sống của tôi dần bình yên trở lại, bắt đầu có vẻ khô khan vô vị, chủ yếu là rảnh rỗi đến mức buồn chán.
Mấy ngày đầu còn ổn, phải đi thi bằng lái, nhưng vì tôi có kinh nghiệm lái xe, hơn nữa mỗi ngày lấy chiếc Mercedes của Đỗ Minh Cường ra tập lái, thi lý thuyết xong chỉ cần tập lái xe hai giờ đồng hồ mà thôi, cho nên tôi đã lấy được bằng lái xe Xiêng La rất nhanh.
Trong mấy ngày sau, cuộc sống mỗi ngày của tôi là ban ngày đi luyện súng, đi dạo khắp nơi với A Việt và anh Thái, buổi tối thì đi ăn cơm cùng Đồng An Chi hoặc Đỗ Minh Cường, nói chuyện công việc với bọn họ.
Mỗi ngày A Việt và anh Thái cứ đi theo tôi không có việc gì làm. Bọn họ là người của Đỗ Minh Cường, lương do Đỗ Minh Cường trả, nhưng thời gian này đều đã thành đàn em của tôi.
Hai ngày sau cùng, Đồng An Chi bắt đầu đưa tôi đi xem đất đai, giảng giải cho tôi làm thế nào để đánh giá một mảnh đất có đáng tiền hay không, hay đáng giá bao nhiêu tiền; làm thế nào phân tích một hạng mục có thể kiếm được tiền hay không, nên kiếm tiền như thế nào, có đáng để làm hay không…
Đương nhiên những điều ông ấy giảng giải đều chỉ là lý thuyết thôi, những kiến thức thật sự thì phải tự học dần dần để tích lũy kinh nghiệm.
Tôi ghi nhớ từng câu ông ấy giảng giải vào đầu, sau đó thử tự mình phân tích, xem những báo cáo mà ông ấy lấy được trước kia..
Tôi đã bàn bạc với ông ấy, đợi mấy ngày nữa ông ấy về nước sẽ về cùng ông ấy, đến lúc đó, ông ấy sẽ bay tới Thịnh Hải với tôi, ở lại đó vài ngày rồi sau đómới về Yến Kinh.
Tuy ông ấy không nõi rõ, nhưng tôi biết ông ấy muốn sắp xếp chuyện ở Thịnh Hải giúp tôi, ví dụ như vào chi nhánh công ty ở Thịnh Hải của ông ấy với vai trò gì chẳng hạn.
——————–
/515
|