Chương 25: Nói móc nói mỉa
“Phó tổng giám đốc Tào, anh đang đưa cấp dưới đi ăn mừng sao?” Tôi cười nhạt, vẫy tay với Tào Văn Hoài.
Trong mắt Tào Văn Hoài lóe lên một tia hằn học: “Phương Dương, có phải mày làm không?”
“Tôi không rõ phó tổng giám đốc Tào đang nói đến chuyện gì?” Tôi xòe hai tay ra nhún vai tỏ vẻ vô tội。
Tào Văn Hoài nghiến răng nghiến lợi: “Video tao và Bansha gặp nhau là do mày quay đúng không? Còn nữa, tao và Avala gặp nhau cũng là do mày sắp xếp cả, đúng chứ?”
Tôi phải gật gật đầu tán thưởng: “Phó tổng giám đốc Tào giỏi lắm, cho dù là sau đó mới biết rõ, nhưng cũng thông minh hơn người rồi.”
Vẻ mặt Tào Văn Hoài trở nên hung dữ: “Được! Thì ra đúng là mày! Độc đấy, hiểm đấy nhưng mày có từng nghĩ…”
“Tôi đã từng nghĩ đến việc đắc tội với phó tổng giám đốc Tào sẽ có hậu quả ra sao, đúng không? Mấy ngày trước phó tổng giám đốc Tào đã nói câu này với tôi rồi.” Tôi tiếp lời gã, mỉm cười nói.
“Mày…” Sắc mặt Tào Văn Hoài tái xanh cả đi.
“Phó tổng giám đốc Tào còn nói, tôi nhớ phó tổng phó tổng giám đốc Tào còn nói ‘người con gái của mày cũng là của tao, sao mày đấu lại tao được? Đúng chứ?”
Nói rồi, tôi cười nheo mắt nhìn Lâm Lạc Thủy đang cúi đầu đứng bên cạnh Tào Văn Hoài.
“À, phải rồi, tối hôm qua, khi phó tổng giám đốc Tào đưa người đi ăn mừng đã nói gì ý nhỉ! Hình như là cái gì mà tôi còn non và xanh ấy. Khi đó, lời nói của phó tổng giám đốc Tào hơi trẻ con, tôi không để trong lòng nên không nhớ rõ cho lắm, thành thật xin lỗi.”
Tào Văn Hoài không nói gì, chỉ cắn chặt khớp hàm, trán nổi cả gân xanh, nhìn tôi chằm chằm.
“Ha ha ha.” Tôi lắc đầu cười: “Phó tổng giám đốc Tào, còn một chuyện chưa nói với anh, sở dĩ Bansha đi tìm anh để đòi thêm một khoản tiền là do tôi giật dây đấy. Đúng rồi, sau đó anh cho ông ta bao nhiêu? Hai triệu baht hay ba triệu? Đổi sang tệ chắc cũng cả triệu đấy nhỉ? Đầu tư nhiều đến vậy mà cuối cùng chẳng vét được cái gì, có vẻ như phó tổng giám đốc Tào lỗ to rồi. Có điều, phó tổng giám đốc Tào không cần quá để tâm, chỉ là tiền thôi mà, đừng tức giận mà hại đến sức khỏe.”
“Phương Dương, đủ rồi.” Lâm Lạc Thủy đứng ở một bên bỗng ngẩng đầu, lạnh lùng nói.
Tôi hơi sững người. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô ấy, trong lòng bỗng dấy lên một trận đau nhói.
Bởi vì trước giờ tôi chưa từng thấy cô ấy tỏ thái độ này đối với tôi. Thái độ lạnh lùng, chán ghét, thậm chí là căm thù khiến tôi đột nhiên nhận ra được khoảng cách giữa tôi và cô ấy không phải là xa, mà là kẻ thù thuộc hai thế giới khác nhau.
Cô ấy căm ghét tôi.
Vì bảo vệ một người đàn ông khác mà cô ấy lựa chọn trở thành kẻ thù với tôi.
Chúng tôi từng yêu thương nhau, từng khắc cốt ghi tâm, từng thề non hẹn biển, cảnh tượng ấy tựa như mới hôm qua.
Nhưng hôm nay, cô ấy đứng ở bên một người đàn ông khác, căm ghét tôi, hận thù tôi…
Điều khiến tôi khó chấp nhận nhất, khiến tôi muốn chửi thề nhất là tim tôi vẫn đau.
Tôi lại có chút buồn cười, cuối cùng không nhịn được mà cúi đầu, tự cười châm chọc mình.
“Được thôi, đủ rồi.” Tôi nhún vai, cười nói.
Vẻ mặt của Lâm Lạc Thủy vẫn lạnh như băng: “Anh thắng rồi, nhưng chuyện đó có liên quan gì đến chúng tôi? Mong anh đừng có đến nói móc nói mỉa nữa, nó chỉ khiến tôi càng coi thường anh thôi.”
“Ha, ha ha ha… Thì ra cô vẫn luôn coi thường tôi.” Tôi không nhịn được mà ngẩng đầu cười lớn.
“Cũng đúng, tôi là một thằng tù nhân phải đi cải tạo, sao cô có thể coi trọng tôi được. Trước đây chắc là cô bị che mất lương tâm, hoặc nói thẳng là con mắt chó của cô bị mù.”
“Nhưng cô muốn nhắc đến móc mỉa, hờ hờ, tại sao khi Tào Văn Hoài nói móc mỉa tôi, cô không lên tiếng? Hôm qua ở trong nhà hàng, còn có hai hôm mấy người ở dưới sảnh khách sạn chỗ tôi, khi ấy hắn ta nói gì với tôi? Hắn ta nói đến cả người con gái của mày cũng là của tao, sao mày đấu được với tao?”
Tôi cố ý nhấn mạnh hai câu cuối cùng, vừa nói, vừa nhìn chằm chằm vào Lâm Lạc Thủy.
Vẻ mặt của Lâm Lạc Thủy khi đỏ khi trắng, dường như không tìm được lý do và lời lẽ nào để phản bác lại tôi. Cuối cùng tự cười châm chọc bản thân, sau đấy cúi đầu không nói gì.
Có vẻ như Tào Văn Hoài đứng bên cạnh không xem tiếp được nữa, tiến một bước đứng chắn ngang trước mặt Lâm Lạc Thủy, nghiến răng nói: “Phương Dương, có gì thì mày nhằm vào tao, ức hiếp một người phụ nữ thì là loại đàn ông gì chứ?”
“Ha ha.” Tôi cười lạnh một tiếng, tiến về phía trước hai bước, đứng đối diện với Tào Văn Hoài, nói:
“Phó tổng giám đốc Tào, sao anh đấu được với tôi? Trong tay tôi còn có video anh gặp mặt người đàn ông khác ở quán bar dành cho người đồng tính. Nếu như tôi về nước rồi tuồn ra ngoài, anh sẽ ra sao? Sao anh đấu lại tôi nhỉ.”
Sắc mặt Tào Văn Hoài tái mét, nắm chặt tay thành nắm đấm, định xông tới.
Lâm Lạc Thủy vội vã kéo hắn ta lại, khổ sở khuyên bảo.
“Hờ, tao khuyên mày đừng có ra tay, nếu không tao có thể đánh mày phọt c*t ra đấy.”
Dứt lời, tôi cười nhạt một tiếng, quay người đi ra khỏi khách sạn.
Tào Văn Hoài không đuổi theo, hắn ta không có gan đánh nhau với tôi.
Lâm Lạc Thủy cũng không đuổi theo, cô ta không có bất kỳ lý do nào để đuổi theo.
Tôi đi ra khỏi khách sạn, không bắt xe mà lấy thuốc lá ra rồi châm lửa, chậm rãi đi loanh quanh trên phố.
Chuyện khiến người ta buồn nhất là người mình quan tâm lại ghét mình, thậm chí căm hận mình.
Điều đó khiến tôi cảm thấy mình rất nực cười, rất thảm hại.
Tôi không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận bản thân vẫn còn để tâm đến Lâm Lạc Thủy.
Đây là điều không thể chối cãi, cũng rất muốn chửi thề.
Tôi muốn thoát khỏi sự thật này.
Hoặc là tìm một người phụ nữ khác để phân tán sự chú ý của tôi, ví dụ như phố đèn đỏ của Xiêng La, mấy em xinh tươi ở quán bar, nhưng những thứ như HIV và người chuyển giới nữ quả thực quá đáng sợ.
Hay là tìm một người phụ nữ đáng tin tưởng để yêu đương, tốt nhất là kiểu ngực nở, mông to, mặt đẹp, ví dụ như Bạch Vi.
Cái này không được. Yêu đương với kiểu con gái tự cho mình là cao quý như Bạch Vi đúng là rước tội vào người. Huống chi tôi với cô ta như nước với lửa, đều hận không thể xé nát miệng nhau ra, yêu đương cái nỗi gì.
Vả lại, tôi không có ý định ở lại Phần mềm Trí Văn. Tham gia dự án của BTT, chỉ vì muốn chứng minh cho Lâm Lạc Thủy thấy, tiện thể lấy một khoản tiền hoa hồng của dự án, góp để trả cho Lâm Lạc Thủy.
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên có một cảm giác mất mát vô cùng mãnh liệt, trong lòng như bị lấy đi một cái gì đó, trống trải, không có gì cả.
Những khúc mắc với Bạch Vi đã buộc tôi phải đi thẳng tới Xiêng La, Lâm Lạc Thủy là động lực để tôi tham dự vào dự án BTT, nhưng bây giờ, cả hai chuyện này đều đã được giải quyết rồi.
Tôi giống như người mất đi mục tiêu cuộc đời vậy, mất đi mục đích sống, mờ mịt, không biết mình nên làm gì.
Không biết nên đi đâu!
Tương lai của tôi sẽ ra sao?
Tôi thấy rất mờ mịt, cứ đi trên con đường lạ lẫm đầy mơ hồ, đi mãi.
Trong lúc vô thức tôi đã quay trở lại khách sạn, cảm giác có chút mệt mỏi, sau đó ngồi nghỉ ngơi trên ghế sofa ở sảnh khách.
Không lâu sau, Bạch Vi đưa những người trong tổ dự án trở về khách sạn, kèm theo đó là những giọng cười nói vui vẻ. Một nhóm người vừa cười vừa nói vui vẻ, phấn chấn.
Khi đi qua khu nghỉ ngơi, tôi ngửi thấy mùi rượu tỏa ra ở trên cơ thể mấy người đàn ông. Trông bộ dạng chắc là vừa mới đi ăn về, có vẻ là ăn mừng.
Tuy nhiên lại không có phần của tôi.
Bạch Vi nhìn thấy tôi, dừng bước, những người khác cũng dừng lại theo, nhìn tôi đang ngồi chán chường ở trên ghế sofa.
“Giám đốc Bạch, ngồi với tôi một lát đi.” Tôi vẫy tay với cô ta.
/515
|