Chương 257: Lão Miêu
Tôi âm thầm áp sát, sau khi xác định không ai có thể chú ý tới chúng tôi, tôi núp trong một góc nghe ngóng.
Người đang gọi điện thoại đó một mực cung kính nói: “Nhị thiếu gia, chúng tôi đã bắt được người của Đỗ Minh Cường rồi. Đám người này cùng đến đây cướp hai đứa trẻ đó với chúng tôi… Vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ liên lạc với nhà họ Cung ngay”.
Dứt lời, hắn ta cúp máy. Nhị thiếu gia mà hắn nói chắc là Đỗ Minh Hào. Nhà họ Đỗ có hai người con trai, Đỗ Minh Cường là con cả. Nhưng người đó vừa nói sẽ liên lạc với người nhà họ Cung, không lẽ hắn ta không phải là người nhà họ Cung mà Ốc Trắng nhắc đến?
Tôi thấy mơ hồ, Ốc Trắng nhìn về một phía khác, ở đó cũng có một người thanh niên trông rất tùy ý. Bấy giờ tôi mới gạt bỏ được những hoài nghi, thì ra hắn mới là người dụ Ốc Trắng trúng kế.
Lúc này, người nhà họ Đỗ đó đi qua, hai người họ thảo luận với nhau. Vì khoảng cách quá xa, nên tôi không nghe rõ nội dung cuộc hội thoại của họ, nhưng tôi suy nghĩ kỹ lại thì đại khái là họ đang thăm dò toàn bộ sự việc.
Lúc trước, chúng tôi bắt được ba chú cháu nhà họ Cung, ba người họ muốn trả thù, nhưng lại chưa có cơ hội. Cuối cùng khi chúng tôi quyết định cứu Tiểu Tây và Khang Khang thì cơ hội đã đến.
Nhà họ Cung gài người vào đội của Đỗ Minh Hào. Bây giờ, đương nhiên Đỗ Minh Hào sẽ không đắc tội với nhà họ Cung, vì thế cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, dẫu sao mục đích của họ cũng là không gây xung đột.
Mục đích chủ yếu của người của Đỗ Minh Hào có lẽ chính là bảo vệ hai đứa trẻ, mức độ lớn nhất của họ là giữ chúng tôi lại được người nào hay người ấy. Còn mục đích của nhà họ Cung thì đơn giản hơn nhiều, từ căn nguyên vấn đề mà nói, họ chỉ có duy nhất một kẻ thù ở Xiêng La là tôi.
Nhà họ Cung đúng là một lũ chó điên, cắn được rồi thì có chết cũng không nhả ra.
Lúc này, tôi lại nghĩ đến Bạch Vi. Nhưng tôi không lấy điện thoại ra xem, vừa nãy là tôi chủ động tắt máy của cô ấy, nên chắc bây giờ, cô ấy cũng đang căng thẳng lắm.
Bây giờ, tôi chợt thấy hoa mắt, Ốc Trắng ra hiệu cho tôi: “Phương Dương, cậu phụ trách tên cầm súng trường ở bên phải, tôi sẽ bắn hạ tên cầm súng ở phía trước bên trái. Chúng còn lại mười ba người, trừ người nhà họ Cung và người liên lạc của nhà họ Đỗ thì chỉ còn lại mười một người thôi”.
Nói rồi, anh ta lại chỉ vào bức vách cực dài ở phía sau: “Đây là một chỗ trốn rất tốt, chúng ta đánh phục kích ở đây, bọn chúng cũng sẽ không có cơ hội gì đâu”.
Ốc Trắng nhìn vào gương mặt đầy vẻ tuyệt vọng của các anh em, hít sâu một hơi.
Tôi không hỏi gì, kế hoạch của Ốc Trắng rất ổn. Bây giờ, chúng tôi chỉ có hai người, có thể nói kế hoạch của anh ta đã là tốt nhất.
Chỉ cần chúng tôi hạ hai tên cầm súng trường có sức uy hiếp lớn nhất với mình, các tay súng trường hoặc súng lục hay thậm chí là người cầm vũ khí lạnh ở những vị trí khác cũng không còn có sức uy hiếp quá lớn với chúng tôi nữa.
Nhưng chúng tôi cũng không thể tiến hành sắp xếp kỹ lưỡng hơn được nữa, dẫu sao chúng tôi cũng chỉ có hai người. Nếu có thể thành công thì đương nhiên là phần thắng sẽ tăng thêm, còn nếu thất bại thì kế hoạch có chu toàn đến mấy cũng có chỗ sơ hở. Dù gì lên kế hoạch là con người, và thực hiện kế hoạch cũng là con người.
Tôi và Ốc Trắng cùng thầm đếm một, hai, ba. Khi đếm đến ba, tôi đứng phắt dậy xông ra ngoài, nhắm chuẩn vào tên cầm súng liên thanh đã sắp xếp trước, rồi nổ ba phát súng liên tù tì. Tiếng đạn bắn nát cơ thể vang lên, người đó lập tức ngã vật ra đất.
Ốc Trắng cũng vậy, sau đó nhân lúc người của Đỗ Minh Hào vẫn chưa phản ứng lại, anh ta không ngừng nã súng về phía họ. Hai khẩu súng tự động liên tục nã hơn sáu mươi viên đạn ra, quân số của Đỗ Minh Hào lập tức giảm ngay. Từ một đám người đông đúc lúc trước, giờ chỉ còn lại chưa đến mười người.
Cuối cùng người ở phía đối diện đã phản ứng lại, đồng thời nổ súng về phía chúng tôi. Nhưng chúng tôi đã sớm di chuyển khi lượt bắn thứ hai bắt đầu, nên giờ đã ở một phía khác.
Người ở phía đối diện bắn vào không khí, thấy chúng tôi đã chạy sang phía khác, họ lập tức chuyển hướng súng, nã đạn về phía chúng tôi.
Người nhà họ Đỗ và người liên lạc với nhà họ Cung đó bị sự xuất hiện bất ngờ của chúng tôi dọa cho sợ hết hồn. Hai người họ mặc kệ tất thảy, nói với một tên đàn em một tiếng rồi chuẩn bị rời đi.
Tên đàn em đó nhanh chóng chạy vào giữa quảng trường nhỏ, dẫn mấy người anh em bị bắt ở phe chúng tôi ra rồi chạy về một phía.
Lúc này, Ốc Trắng đã di chuyển sang một phía khác, anh ta không thò người ra, chỉ bắn vài phát đạn. Thấy anh ta đã hoàn toàn thu hút hỏa lực, nhìn từ xa thấy bóng dáng của người liên lạc với nhà họ Cung, tôi đứng dậy ngắm bắn, rồi bóp cò liền một mạch.
Ngay sau đó, người liên lạc với nhà họ Cung bay ra ngoài như một cái giẻ lau, tôi cau mày, tên này mặc áo chống đạn!
Ốc Trắng cũng đổ mồ hôi khắp người, trốn ở trong góc.
Lúc trước, vì chúng tôi đột kích bất ngờ, nên người của Đỗ Minh Hào mới tổn thất nặng nề. Nhưng hiện giờ, bọn họ cũng đã phản ứng lại, ai nấy đều tìm chỗ trốn rồi nã súng về phía chúng tôi. Chúng tôi chỉ có hai người và hai khẩu súng, nên căn bản không địch lại được hỏa lực của họ.
“Không ổn rồi, nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì chúng ta cũng không cầm cự được”.
Tôi nói khẽ, đây đã không còn là vấn đề kỹ thuật bắn súng nữa, mà là sự áp chế của quân số và hỏa lực. Dù ban đầu, chúng tôi đã hạ được hai tay súng trường có sức huy hiếp lớn nhất với mình, nhưng tình thế bây giờ không thể nào bù đắp được.
Giống như một tay súng bắn tỉa đối đầu với một trăm lính đánh bộ, dù lính đánh bộ bị tổn thất nghiêm trọng, nhưng phần thắng cuối cùng nhất định vẫn thuộc về họ.
Ốc Trắng thò mạnh đầu ra, nổ hai phát súng về một phía, sau đó rụt người lại, nói: “Phương Dương, xin lỗi, là tôi kéo cậu vào vụ này. Cậu là bạn của ông Đỗ, nếu cậu không ngại, hôm nay chúng ta mà có thể sống sót ra khỏi đây, sau này tôi sẽ nhận cậu làm anh em!”
Tôi thấy phía anh ta nổ súng vang lên một tiếng kêu thảm thiết, sau đó là một trận hỗn loạn, tôi bật cười ha ha: “Thế thì tôi có thêm một người anh em là cái chắc rồi!”
Dứt lời, tôi tiếp tục khom người đi vài bước lên phía trước, đến sau một cái cột đá, dùng nó che chắn để bắn tiếp vài phát đạn nữa, ngăn cản thế tấn công của kẻ địch.
Lúc này, tôi thấy rất mừng, văn hóa của Hoa Hạ và Xiêng La khác nhau, Xiêng La rất thích đặt các cột đá lớn nhỏ trong các tòa kiến trúc. Nếu là khách du lịch, tôi sẽ chỉ thấy vướng tầm nhìn, nhưng lúc này, tôi lại thấy chúng thật tuyệt diệu.
Trong đại sảnh ở phía sau có các cột đá nối tiếp nhau, chỉ cần tôi và Ốc Trắng trốn sau chúng, chút ưu thế về số lượng người của Đỗ Minh Hào đã không còn nữa.
Nhưng lúc này, hướng hai liên lạc viên đó rời đi lại vang lên một giọng nói: “Phương Dương, còn có một người anh em khác nữa đây. Tao là người phụ trách ở đây của nhà họ Đỗ, chúng mày có thể gọi tao là Lão Miêu”.
Qua một chút tầm nhìn, tôi trông thấy liên lạc viên nhà họ Cung đang buồn bực đứng cạnh liên lạc viên của nhà họ Đỗ tự xưng là Lão Miêu. Có lẽ là do bài học vừa rồi, nên lần này hắn ta đã đổi vị trí. Dù tôi có thể nhìn thấy, nhưng do cây cột đá to ở trước mặt, nên muốn bắn trúng cũng khó.
Tôi và Ốc Trắng không nói gì, Lão Miêu đã đưa điện thoại cho liên lạc viên của nhà họ Cung, sau đó vung hai tay lên, rồi hai người họ đi ra khỏi chỗ trốn, đi về phía quảng trường nhỏ.
Ngay sau đó, tôi chỉ nghe thấy liên lạc viên của nhà họ Cung cười lạnh nói: “Phương Dương, trong quảng trường là người của chúng mày, nếu muốn họ sống thì mày mau giao vũ khí, rồi ngoan ngoãn đi ra đây, đừng tưởng trốn sau cột đá thì bọn tao không làm gì được mày”.
——————–
/515
|