Chương 274: Thuê chung
Từ sân bay Yến Kinh tới tập đoàn Vọng Thiên rất xa, nhưng trên đường đi chúng tôi đã chậm trễ không ít thời gian, lại còn trò chuyện vài câu với Đồng An Chi nên cũng đã tới nơi rồi.
Sau khi xuống xe, đập vào tầm mắt tôi không phải là một tòa kiến trúc hùng vĩ mà là tấm biển đặt ngay trên đỉnh, bên trên có viết bốn chữ lớn “Tập đoàn Vọng Thiên”, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta phải tặc lưỡi.
Ở một nơi tấc đất tấc vàng như Yến Kinh, tập đoàn Vọng Thiên của Đồng An Chi có thể độc chiếm được một tòa nhà lớn như vậy thì có lẽ kết quả điều tra Đồng An Chi là một thương nhân bất động sản có chút danh tiếng của Đỗ Minh Cường và Suchat hơi sai sót.
Tôi cũng cảm thấy hơi kích động. Vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Vọng Thiên đang để trống, Trần Tiệp lại nói là giữ lại cho tôi.
Thực ra vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Vọng Thiên đã để trống hai năm, nhưng Đồng An Chi vẫn chưa tìm thấy người thích hợp để đảm nhận nó, dù sao thì vị trí này không chỉ cần có năng lực quản lý tập đoàn mà còn cần phải đủ chính trực.
Đối với Đồng An Chi, vị trí tổng giám đốc chỉ là người làm công giúp ông ấy, đến cuối cùng thì tập đoàn Vọng Thiên vẫn sẽ giao vào tay con trai ông ấy.
Đồng An Chi dẫn tôi vào tòa nhà. Nhân viên bên trong đều mặc thống nhất một bộ đồng phục vest cách điệu. Dù thiếu mất một vị trí quan trọng nhưng có thể nhìn ra tất cả mọi người đều được phân công rõ ràng. Tập đoàn Vọng Thiên giống như một bộ máy được tổ hợp tinh vi, đang vận hành với tốc độ cao dưới mệnh lệnh đã cài sẵn.
Đồng An Chi tới văn phòng của mình, hình như Triệu Thư Hằng có chuyện cần nói với ông ấy nên cũng đi vào rồi nhờ Trần Tiệp đưa tôi tới các bộ phận quan trọng của tập đoàn một vòng để làm quen.
Tập đoàn Vọng Thiên có rất nhiều phòng ban, nhưng tổng kết lại thì cũng vẫn là những bộ phận thường thấy như đánh giá thị trường, kinh doanh, kế toán, vv…. nhưng mỗi phòng ban đều bố trí một số bộ phận phụ trợ khác…
Bởi vì thể chế tập đoàn khá lớn, sau khi đi xem hết một vòng thì tôi có hơi mệt. Trần Tiệp pha cho tôi một tách cafe ở trong phòng nghỉ ngơi: “Phương Dương, giờ anh có thể làm quen với mọi thứ ở đây nhiều hơn, nếu tôi đoán không sai thì có lẽ mấy ngày nữa anh sẽ bắt đầu từ việc hỗ trợ thị trường, đại khái là giúp giám đốc bộ phận thị trường làm những việc như điều tra và nghiên cứu”.
Vốn tưởng Trần Tiệp sẽ lạnh nhạt với một người mới như tôi, không ngờ xem ra y cũng rất nhiệt tình. Tôi cười nói: “Không thành vấn đề, chỉ cần có thể học hỏi thì làm gì mà chẳng được!”
Trần Tiệp lắc đầu, nhấp một ngụm cafe rồi nói: “Phương Dương, anh đừng coi thường chức vụ trợ lý thị trường, bộ phận thị trường là bộ phận cần phải có tầm nhìn chiến lược của công ty chúng tôi. Nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là tiến hành điều tra thị trường, đánh giá tiềm lực tăng giá đất đai ở các thành phố quan trọng trong nước. Bất động sản, nói thẳng ra là kiếm tiền chênh lệch từ mua đất, xây nhà. Nếu như mảnh đất này có thể kiếm được đủ tiền, thì có thể nói là việc đầu tư hạng mục này đã thành công. Nhưng hai năm nay, dưới sự sắp xếp của ông Đồng, Vọng Thiên đã dần dần di chuyển trọng tâm từ trong nước ra Đông Nam Á. Mấy lần trước ông ấy đi Đông Nam Á cũng chính là vì chuyện này”.
Tôi gật đầu tỏ ra đã hiểu: “Nói cách khác, nếu tôi làm tốt ở vị trí này thì chứng tỏ tầm nhìn chiến lược của tôi không hề kém, việc thăng lên làm tổng giám đốc cũng sẽ không còn cản trở quá lớn”.
“Đúng vậy!”
Trần Tiệp vỗ tay, cười nói: “Quả nhiên con mắt nhìn người của ông Đồng không tệ, những thứ khác tôi cũng không có gì để nói, tới lúc đó anh tới bộ phận thị trường rồi tự làm quen, có vấn đề gì có thể hỏi tôi, dù sao chúng ta cũng là cộng sự”.
Nói xong, Trần Tiệp đưa cho tôi một tấm danh thiếp, trên đó có số điện thoại của y. Y nói vẫn còn chút việc, không thể ở lại với tôi, bảo tôi đi một vòng là có thể tìm được nơi để ở.
Nhìn tấm danh thiếp tôi có cảm giác không chân thật cho lắm.
Hơn nửa năm trước, tôi mới ra tù, khi đó tôi đi đâu cũng bị người ta từ chối, nếu không có sự tiếp tế của Từ Triết thì có lẽ tôi đã phải trở về quê nhà rồi.
Không ngờ chỉ trong chớp mắt, tôi đã không còn giống như ngày trước nữa.
Tôi hít một hơi thật sâu, uống hết cafe rồi đi về phía thang máy.
Vì trước đó đã chào hỏi Đồng An Chi nên giờ tôi có thể tự đi dạo khắp nơi và cũng có thể rời đi luôn.
Đi ra khỏi tòa nhà của tập đoàn Vọng Thiên, tôi lấy điện thoại ra thì phát hiện hình như mình không có bạn bè người thân thân thiết nào ở Yến Kinh. Dù có ít bạn thời đại học thì cũng đã trở nên xa lạ từ lâu rồi, huống hồ tôi từng ngồi tù ba năm, bọn họ muốn trốn tôi còn không kịp nữa là.
Vì Đồng An Chi cho tôi nghỉ ngơi không quá bảy ngày nên tôi nhân cơ hội này đi tìm nơi ở.
Tôi vốn định dùng bốn triệu còn lại trong tay để tìm nơi ở trước, mà không ngờ giá nhà ở Yến Kinh đắt hơn gấp mười lần ở Xiêng La, nên tôi đành từ bỏ ý định này.
Cuối cùng tôi vẫn phải tìm một căn hộ giá rẻ thông qua công ty môi giới. Có lẽ vì đã quen sống những ngày nghèo khổ nên dù bây giờ đã có tiền, tôi vẫn lựa chọn thuê chung với người khác.
Căn hộ có ba phòng ngủ, một phòng khách, hai phòng còn lại đã có người ở, một phòng là của một cô gái làm việc văn phòng có khuôn mặt đáng yêu, thân hình nhỏ nhắn, có lẽ là người phương Nam, tên Chúc Mi.
Nhìn thấy cô gái này, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh về hai cô gái khác, một người là Văn Giai, là cô gái tôi gặp ở Xiêng La. Khi đó Bansha truy sát, tôi hoảng loạn, không tìm được chỗ trốn, vừa hay gặp được cô gái này, chạy trốn cùng cô ấy, chúng tôi còn suýt bị bắt.
Nhưng cũng chính vì mối cơ duyên khi đó mà lần đầu tiên tôi có được cảm giác diệu kỳ, sau này tôi lưu lại số điện thoại nhưng không còn liên lạc với cô ấy nữa.
Một cô gái khác là Ôn Hân, nếu nói cô gái tên Chúc Mi là một chú chim họa mi, lúc nào cũng tràn đầy sức xuân thì Ôn Hân là một chú chim phượng hoàng. Ở độ tuổi này, Ôn Hân đã chứa đầy khí chất của sự trưởng thành.
Còn một phòng khác thì đang được một đôi tình nhân thuê, người đàn ông tên là Chung Chính Nam, người con gái tên Lý Huệ.
Khi dọn vào, chúng tôi đều gật đầu với nhau coi như chào hỏi.
Nhưng vì trước đây thuê phòng ở Thịnh Hải bị Chu Miểu và Ngô Thừa Chí chơi cho một vố nên tôi rất đề phòng cặp tình nhân thuê chung này.
Chỉ là một chỗ ngủ nhỏ mà vì nó ở Yến Kinh nên giá đã lên tới hai nghìn tệ một tháng. Tôi hơi xót ruột nhưng vẫn trả tiền phòng ba tháng trong một lần.
Rất nhiều người vừa tới Yến Kinh đã thấy không quen giống như tôi. Bất luận là thời tiết hay là thói quen ăn uống thì đều khác biệt rất nhiều so với phương Nam. May mà tôi từng ở Xiêng La gần nửa năm, nên khả năng thích ứng với cuộc sống ở nơi mới đã cao hơn rất nhiều.
Tôi về Hoa Hạ không chỉ vì đồng ý lời mời của Đồng An Chi tới làm việc tại tập đoàn Vọng Thiên mà còn vì một chuyện khác.
Nửa năm trước, khi tôi vừa gặp Cung Chính Văn, hắn ta vẫn mang dáng vẻ nhã nhặn lịch sự, hào hoa phong nhã, nửa năm sau đã bị tôi đánh gãy một chân.
Cung Chính Vinh có khí thế hung hăng, tự cho rằng mình nắm giữ cả thiên hạ, lại suýt nữa bị tôi tống vào tù. Trong ba người nhà họ Cung, hắn được coi là may mắn nhất
Còn Cung Thiệu Bình thì đã bị tôi đánh gãy cả tay lẫn chân trong lúc tức giận, cả đời này chỉ có thể ngồi trên xe lăn rồi.
——————–
/515
|