Chương 280: Vào làm việc
Những lời Lưu Đông Hải nói tuy không có giá trị thực tế đối với tôi, nhưng điều này đã để lộ một tin tức, ông ta không hề có ý làm khó tôi.
Thế là đủ rồi.
Tôi quan sát bố cục của phòng làm việc của bộ phận Kinh doanh thị trường ở tầng 10, không khỏi cảm thán tập đoàn Vọng Thiên quả là lắm tiền nhiều của, tại cái nơi khu thương nghiệp tấc đất tấc vàng ở Yến Kinh này mà có một miếng đất lớn như vậy, còn thiết kế bên trong hoàn thiện tinh xảo đến mức này, cách thiết kế cực kỳ có khí thế. Công ti như thế này, nói là lắm tiền nhiều của cũng chưa đủ để hình dung.
Mà khoảng thời gian sau đó, tôi đã sâu sắc hiểu được công việc nói khó cũng không khó của Lưu Đông Hải, quả thực là không khó lắm, nhưng lượng công việc không hề nhỏ.
Còn hơn mười phút nữa mới đến giờ làm việc chính thức mà bàn làm việc của tôi đã chất đống gần hai mươi xấp tài liệu.
Quan trọng nhất là, ai đến đưa tài liệu cũng nói một câu rất lịch sự: “Xin chào trợ lý Phương, đây là tài liệu cần được ký trước buổi trưa hôm nay”.
Đây là việc của một trợ lý như tôi phải làm, tôi đành phải từ từ xem từng cái từng cái một, nhưng đa số đó đều là những nội dung sáo rỗng, căn bản không hề có tính thực tế gì, không hề có chút tầm nhìn chiến lược nào- thứ quan trọng nhất đối với bộ phận Kinh doanh thị trường này.
Tôi chỉ đành để tất cả lại, mà những người thấy tôi để tất cả tài liệu lại, không hề phúc đáp, cũng đã hiểu ý của tôi.
Không phê duyệt.
Tôi mới làm có một buổi sáng như vậy mà tôi đã thấy sầu não. Đồng An Chi nói để tôi đến những vị trí khác để rèn luyện trước, không thể nào là để tôi xem những thứ tài liệu này cả ngày được, nhưng tôi suy nghĩ mãi mà không nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu.
Mãi đến lúc tan làm, Lưu Đông Hải mở to đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ đi ra khỏi văn phòng, thậm chí duỗi người đầy lười biếng, cứ như là đã nghe cả ngày trong văn phòng vậy.
Lưu Đông Hải đi tới bên cạnh tôi: “Tiểu Phương à, khoảng thời gian này tôi có chút việc, có thể một tháng tiếp theo sẽ không tới công ti nữa, chuyện của bộ phận bên này sẽ do cậu quyết định.
Tôi đổ mồ hôi, nói: “Giám đốc Lưu, tôi mới đến công ti có một ngày ông đã giao bộ phận Kinh doanh thị trường cho tôi rồi, sao ông lại yên tâm về tôi quá vậy”.
Lưu Đông Hải cười ha ha: “Cái này thì có gì mà yên tâm với không yên tâm, tôi ở trong văn phòng quan sát cậu làm việc, thấy cậu làm việc khá là quen tay, kỹ năng thì miễn bàn, cậu là người mà ông Đồng mời tới mà. Tôi hoàn toàn tin tưởng cậu. Tiểu Phương, cứ thoải mái mà làm”.
Nói rồi Lưu Đông Hải xách cái bụng phệ đi ra khỏi phòng làm việc, tôi thì nhíu mày suy nghĩ những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.
Lưu Đông Hải lấy cái mĩ danh là buông lỏng quyền lực ra cho tôi rèn luyện, thực ra ai cũng biết, tôi là người mà Đồng An Chi đích thân tuyển vào, lại còn được trợ lý của tổng giám đốc tập đoàn này – Trần Tiệp sắp xếp vào vị trí này, thân phận và chống lưng của tôi thì miễn bàn, không có ai dám mạo hiểm chống đối tôi, huống hồ là lão cáo già Lưu Đông Hải này.
Mà khả năng cao là ông ta lo tôi không có đủ năng lực, nếu để mặc tôi làm loạn, bộ phận Kinh doanh thị trường mà xảy ra vấn đề gì thì giám đốc như ông ta cũng không được yên ổn.
Cũng không thể nói với bên trên là sự hỗn loạn của bộ phận này là do tên nhóc Phương Dương mà ông Đồng và Trần Tiệp phái đến làm ra, mà cách tốt nhất lúc này là tạm thời lấy cớ lánh đi.
Giống như thời xưa, gian thần làm loạn, có một số quan viên để giữ mình trong sạch liền về quê dưỡng bệnh, như thế sẽ không trực tiếp tham gia vào việc triều chính, nếu người ta mà có vấn đề gì cũng không trách lên đầu mình được.
Buổi đêm.
Vốn tôi muốn gọi điện hỏi Đồng An Chi thế là rốt cuộc là như thế nào, nhưng chợt nghĩ lại, giờ tôi đã tới làm việc ở tập đoàn Vọng Thiên, là nhân viên của Vọng Thiên, nếu cứ có chuyện gì cũng phải để Đồng An Chi xử lý thì Đồng An Chi còn bồi dưỡng tôi làm cái gì?
Đối với ông ấy, dù ông ấy rất coi trọng phẩm chất của tôi, nhưng nếu tôi không đủ năng lực thì cuối cùng vẫn bị ông ấy đá bay không hề do dự.
Đồng An Chi tuy là một người xem trọng tình cảm, nhưng dù sao ông ấy cũng là một doanh nhân.
Mà tôi cũng lờ mờ đoán được, với thế lực và sức mạnh của tập đoàn Vọng Thiên bây giờ hoàn toàn có cơ hội đối chiến trực tiếp với tập đoàn Dụ Phong của nhà họ Cung và nhà họ Bạch, nhưng Đồng An Chi không muốn ra tay, cứ nói với tôi là đang trong quá trình chuẩn bị, thực ra nguyên nhân rất đơn giản, ông ấy đang chờ kết quả từ quá trình rèn luyện của tôi.
Nếu tôi không đủ năng lực, cuối cùng không thể bò lên vị trí đó, vậy thì Đồng An Chi sao phải cứng đấu cứng với nhà họ Cung chỉ vì tôi, làm chuyện vất vả mà chẳng có lợi lộc gì?
Còn về công ti chi nhánh ở Xiêng La, cho dù có khả năng có chút tổn thất vì tôi, nhưng Suchat và SangSu vì tiền cũng không nhất định sẽ chống đối với ông ấy, tự hủy nền móng của mình.
Tất nhiên, Đỗ Minh Cường là ngoại lệ.
Tôi hít sâu một hơi, tâm trạng đang rối loạn chợt trở nên rõ ràng nhờ phán đoán của mình.
Tôi cũng đã hiểu vì sao vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Vọng Thiên luôn để trống, một phần là do Đồng An Chi không tìm được người thích hợp, hai là ông ấy đã tìm được người có đủ phẩm chất, đủ năng lực, nhưng lại không dám mạnh dạn làm việc khi ở trên cương vị rèn luyện của mình, không hề có năng lực phát triển.
Giống như tôi đang làm việc ở vị trí của mình bây giờ vậy, nếu không phải phê duyệt tài liệu thì là xem tài liệu, có thể thể hiện được thứ gì chứ?
Tôi thầm quyết định, cũng được, nếu Đồng An Chi muốn xem năng lực của tôi, tôi sẽ để cho ông ấy xem.
Sáng sớm ngày hôm sau tôi đã đến công ti, lợi dụng hệ thống của công ti gửi tin nhắn cho tất cả mọi người trong bộ phận Kinh doanh thị trường, kể từ hôm nay trở đi, tất cả tài liệu phải bảo đảm có giá trị, nếu tập đoàn đang dự định khai thác giá trị vốn hóa thị trường của một mảnh đất nào đó thì phải xem xét tình hình tăng giảm của cổ phiếu trong năm năm tiếp theo, thậm chí là vòng tròn sinh thái kinh tế xung quanh có thể hình thành trong mười năm hay không, từ đó khiến giá cả nhà đất tăng vọt
Nếu trong tài liệu không có bất cứ nội dung nào có giá trị thì không chỉ người gửi tài liệu bị xử phạt mà ngay cả quản lí của phân hiệu nhân viên đó làm việc cũng bị xử phạt.
Nhưng mỗi nhân viên một tuần ít nhất phải gửi lên một tập tài liệu.
Một khi trái với quy định, một lần thì bị trừ tiền lương, hai lần trừ một nửa tiền lương, ba lần sẽ bị xét thôi việc.
Tất nhiên, để khích lệ nhân viên, tôi cũng đặt ra những phần thưởng tương ứng.
Mỗi một tài liệu có giá trị sẽ được tặng tiền thưởng dựa trên giá trị tăng trưởng mà nó có được, cao nhất có thể lên đến 200% (tất nhiên, tôi nghĩ cái này lập ra cho vui thôi).
Cứ như vậy thì tôi sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian vào việc phê duyệt tài liệu, sẽ có nhiều thời gian hơn để xem xét kỹ càng tấm bản đồ thị trường này.
Đồng thời cũng có thể thay đổi tình trạng ao tù nước đọng của bộ phận này, có thể khiến tất cả nhân viên có động lực lớn hơn để tìm kiếm giá trị.
Thông báo của tôi vừa được công bố thì cả bộ phận bùng nổ, ai xem xong cũng đòi thôi việc.
Nhưng cả tuần rồi mà tôi cũng chẳng thấy lá đơn xin từ chức nào.
Tất nhiên, mất ngày sau đó lại trái với bình thường. Có nhân viên thấy tôi, bình thường thì đều vờ như không thấy, giờ thực sự không tránh được thì đều cố nặn ra nụ cười.
Và có rất nhiều người đã viết thư vạch tội, thư báo cáo vân vân, nhưng khi đưa lên trên thì như hòn đá chìm xuống đáy biển, không hề nhận được hồi âm.
Lúc này, kết hợp với lời đồn khi tôi vào tập đoàn Vọng Thiên, tất cả mọi người đều ngầm hiểu, tôi có người chống lưng. Lần này thực sự gay go, hoặc là trở nên mạnh mẽ hơn, hoặc là bị loại bỏ.
Tôi thở dài một hơi. Nếu như Đồng An Chi đã muốn xem năng lực của tôi, vậy thì tôi sẽ thể hiện cho ông ấy xem. Bước đầu tiên sẽ bắt đầu từ cuộc cải cách giải quyết dứt điểm tất cả mọi vấn đề.
——————–
/515
|