Chương 284: Đuổi theo cậu
Tôi cũng không muốn đi, tôi muốn sống thật yên ổn, ai mà muốn ngày nào cũng đánh đấm liều mạng chứ, nhưng Cung Chính Văn cứ như một con muỗi không ngừng vo ve trước mặt tôi, lúc nào cũng nhìn chằm chằm tôi, chỉ cần tôi buông lỏng hoặc lộ ra sơ hở thì nó sẽ cắn tôi một cái thật đau.
Nhưng lần này không như vậy, cô gái Chúc Mi kỳ lạ tinh quái này vì tôi mới phải chịu cái thứ tai bay vạ gió này, nếu tôi không đi thì cả đời này lương tâm tôi sẽ cắn rứt khôn nguôi.
Điện thoại vẫn chưa ngắt, nhưng tôi cũng không biết Bạch Vi có còn nghe không. Tôi nói khẽ một câu vào điện thoại: “Xin lỗi, giám đốc Bạch, lần này tôi nhất định sẽ đi”.
Cúp máy xong, tôi đi ra ngoài. Vì tiểu khu khá to nên tôi chạy đến cổng lớn rất nhanh. Tôi nhìn sang hai bên, tạm thời không có gì, nhưng thế không có nghĩa là Cung Chính Văn không sai người tới đối phó tôi.
Tôi tin Bạch Vi không lừa tôi. Mãi đến khi tôi chặn một cái xe taxi lại cũng không hề có dấu vết của bất cứ người nào khả nghi, chẳng lẽ Bạch Vi bị lừa?
Nhưng tôi suy đi tính lại, trừ Hà Khai Thành có một chút khả năng ra thì không ai có lý do để lừa cô ấy.
Lúc này, Bạch Vi đang ở Úc Châu, căn bản không thể phân thân được. Hơn nữa, với thế lực của nhà họ Bạch thì nhà họ Cung sẽ không gây sức ép đối với họ. Nếu nhà họ Cung bị đánh ngã thì nhà họ Bạch sẽ phải chịu ảnh hưởng về kinh tế.
Cũng chỉ vậy mà thôi.
Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, tôi bảo bác tài đến nhà kho bỏ hoang ở ngoại thành phía Đông rồi đóng cửa xe lại.
Mấy ngày vừa qua khi tôi làm việc ở tập đoàn Vọng Thiên đã cất công tìm hiểu về Yến Kinh. Cái kho ở ngoại thành phía Đông này là một nơi rất nổi tiếng, hầu như những người Yến Kinh xưa đều biết nơi này, thế nên tài xế không hỏi mà lái xe đi luôn.
Còn về việc tại sao cái nhà kho này lại nổi tiếng thì thực ra lý do rất đơn giản. Năm đó, Yến Kinh đang trong thời đại phát triển mạnh mẽ, mở rộng và xây dựng thành phố. Khu thương nghiệp lan rộng ra khắp nơi, từ vị trí trung tâm, gần như là tăng lên gấp đôi.
Phía Nam, Bắc và phía Tây phát triển rất nhanh, chỉ có mỗi phía Đông vì tiếp giáp với một tỉnh lị, hơn nữa môi trường không dễ khai thác như các khu vực khác nên không ai thèm ngó ngàng tới.
Ai ngờ sau khi cải cách mở rộng hoàn thành, các khu đất xung quanh tăng vọt giá. Các nhà bất động sản sốt ruột nên nhao nhao tới khu ngoại thành phía Đông này phát triển kinh doanh, trong đó có một công ti đã mua miếng đất có nhà kho này, muốn biến nó thành một xưởng chế biến đồ ăn vặt, không ngờ còn chưa xây xong thì chủ xưởng đã bị bắt vì bị tình nghi có liên quan đến việc hối lộ thương nghiệp, thế là bị bắt đi.
Mảnh đất này thuộc về quốc gia, được đấu giá đi, ai ngờ công ti thứ hai cũng bị như vậy, vừa cải tạo mảnh đất này, xây nhà kho xong thì ông chủ lại phá sản vì một nguyên nhân nào đó.
Lần này, mảnh đất này đã nổi tiếng khắp nơi. Trong giới kinh doanh có rất nhiều người mê tín, cho rằng mảnh đất này không tốt lành, mà những tài xế taxi và người bản địa đều nói từng thấy những thứ như ma quỷ, lâu dần nghe sai đồn bậy, không có ai dám đụng đến mảnh đất này, giờ đã trở thành một nhà kho bỏ hoang, ngay cả chính phủ cũng đã từ bỏ mảnh đất này.
Lúc đầu nghe thấy lời đồn này, tôi còn có thể khịt mũi khinh thường, không ngờ mới không bao lâu mà tôi đã phải tự mình đến đó thăm dò.
Nhà kho ở khá xa. Tôi tìm kiếm vị trí của nhà kho trên bản đồ trong điện thoại. Vì nhà kho bỏ hoang ở Yến Kinh nên bản đồ làm cũng khá chi tiết, điều này lại có lợi cho tôi.
Nhà kho bỏ hoang có hai tầng, tầng một là những vách ngăn tạo thành những căn buồng to nhỏ, tầng hai thì là có một sân phơi ở chính giữa, xung quanh sân phơi là những căn buồng lớn.
Rầm!
Ngay lúc tôi đang chăm chú nhìn bản đồ hiển thị trên điện thoại thì xe taxi rung lên mạnh mẽ. Tôi vội vàng bắt lấy tay cầm để ổn định trọng tâm rồi nhìn sang hai bên. Xe dần giảm tốc, tài xế hét ầm với bên cạnh: “Con mẹ nó! Không biết lái xe à?”
Tài xế dừng xe lại, đang định xuống xe thì tôi quát lớn: “Bác tài, đừng để tâm đến họ, mau lái xe!”
Qua cửa kính đen kịt của xe taxi, tôi nhìn thấy có hai chiếc minibus màu bạc ở hai bên xe, xe taxi giảm tốc, hai cái xe đó cũng giảm tốc theo.
Mà sự rung lắc mạnh mẽ vừa rồi là do cái xe bên phải cố ý đụng vào xe bên này. Những ai từng lái xe đều biết, xe minibus khá cứng, hơn nữa có kích thước lớn, cái xe nhìn có vẻ không nhỏ này có thể chứa được mười mấy người.
Hơn nữa, xem tình hình thế này, lại liên tưởng đến những gì Bạch Vi vừa nhắc nhở, nếu tôi mà không hiểu thì quả thực là ngu ngốc.
Những người này được Cung Chính Văn phái đến phục ngoài tiểu khu để chặn tôi lại.
Tôi vừa giục bác tài lái xe vừa lặng lẽ nhét con dao nhỏ vào bên giày để tiện lấy ra.
Tài xế cũng nhận thấy không ổn, vừa mới giảm tốc giờ đã đạp mạnh ga, tăng tốc phóng nhanh, bỏ hai cái xe kia lại phía sau.
Nhưng xe minibus cũng đã đuổi theo một trước một sau trong giây phút chần chừ ngắn ngủi, ở ngay phía sau chúng tôi.
Qua kính chiếu hậu, tôi lờ mờ cảm nhận được đám người đông đúc trong cái xe minibus phía sau.
Tài xế không ngừng liếc xung quanh, thấy hai cái xe phía sau đã đuổi theo, bác tài sắp khóc đến nơi, vừa lái vừa hỏi tôi: “Cậu nhóc à, cậu giúp tôi báo cảnh sát cái đã. Giờ tôi đang lái xe, không gọi điện được”.
Tôi hơi đau đầu, vừa nãy tôi mới bảo Tề Vũ Manh điều một số cảnh sát tinh nhuệ tới nhà kho phía Đông, giờ lại gặp phải hai cái xe minibus này, cứ như là đã được tính toán kỹ càng.
Tính toán?
Một suy nghĩ xẹt qua đầu tôi, chẳng lẽ mục đích của Cung Chính Văn không phải là để tôi tới nhà kho đó mà là dụ tôi ra rồi giải quyết tôi trên đường?
Tôi thấy sống lưng lạnh toát. Nếu đúng là như vậy thì Cung Chính Văn quả thật quá đáng sợ, ngay cả biến số như số điện thoại của Tề Vũ Manh mà cũng có thể đoán được.
Mà lúc này, tài xế lại bảo tôi báo cảnh sát, sao tôi không muốn cơ chứ, nhưng tôi hiểu, báo cảnh sát lúc này không có bất cứ tác dụng gì. Thế nhưng tôi lại không thể kể rõ cho tài xế, chỉ đành ấn số điện thoại khẩn cấp.
110 nghe máy rất nhanh, tôi nói vắn tắt lại chuyện xe taxi gặp sự cố, rồi báo địa chỉ, cảnh sát nghe máy nói với tôi, bảo tài xế tiếp tục lái xe, tuyệt đối không được dừng lại, đợi cảnh sát đến là ổn.
Thấy tôi báo cảnh sát, tài xế dường như đỡ căng thẳng hơn chút ít, muốn khóc mà không rặn ra nổi giọt nước mắt nào: “Cậu nhóc à, tôi chỉ là tài xế taxi mà thôi, sao lại gặp phải chuyện xui xẻo như thế cơ chứ”.
Tôi do dự chốc lát, vẫn nói: “Bác tài, hình như họ tới là để đuổi theo tôi”.
Tài xế sốc nặng: “Cái gì? Họ đuổi theo cậu ư?”
Ông ta vừa mở miệng tôi đã hiểu ý ông ta, liền lạnh nhạt nói: “Nhưng nếu ông dừng xe thì ông cho rằng sau khi họ xử lý tôi xong sẽ tha cho ông sao? Ông là nhân chứng duy nhất”.
Tài xế cười mỉa, hỏi tôi thế giờ phải làm sao. Tôi nói giờ thì còn làm thế nào được nữa, giờ đang ở khu đô thị sầm uất, có quá nhiều xe, chúng tôi chỉ có thể chạy ra ngoại thành mới có thể cắt đuôi được chúng.
Tài xế đồng ý, bảo tôi nắm chặt rồi ngay sau đó tôi cảm thấy một lực đẩy mạnh mẽ ập đến khiến tôi đập vào phía sau. Xe taxi tăng tốc chỉ trong nháy mắt, phi như bay về phía đường cao tốc.
Tôi nhìn kính chiếu hậu, hai cái xe đằng sau hiển nhiên đã nhận ra kế hoạch của chúng tôi. Chúng mặc kệ tất cả, đuổi sát tới, xe cộ trên đường nhận thấy sự kỳ lạ của xe minibus liền vội vàng tránh ra.
——————–
/515
|