Chương 288: Tự đập gãy chân
Cung Chính Văn cười lạnh, nâng gọng kính lên nói: “Phương Dương, mày cũng đừng vùng vẫy nữa. Tao biết mày đã báo cảnh sát, nhưng làm vậy thì có tác dụng gì?”
Nói rồi, hắn ta chỉ xung quanh: “Chỗ này gần như là một không gian kín, dù bên ngoài có cảnh sát thì họ cũng chẳng thể vào được. Tao biết mày giỏi đánh đấm, nên đã cố tình thuê vài cao thủ đến. Nếu mày khoanh tay chịu trói, tao có thể cho mày chết một cách nhẹ nhàng”.
Cung Chính Văn bật cười điên cuồng, còn tôi cũng đã thích ứng được với luồng ánh sáng mạnh ở xung quanh, cuối cùng đã nhìn rõ cảnh vật ở tầng một của nhà kho bỏ hoang.
Nhà kho này vốn có một cầu thang đi lên tầng hai, nhưng đã bị Cung Chính Văn sai người chặn lại. Còn phía sau lưng hắn ta bây giờ, có hai người đàn ông cao lớn mặc đồ đen, mặt mày ai nấy đều có vết sẹo, nụ cười không chút thiện cảm.
Ngoài ra, còn có mười mấy tên côn đồ ở xung quanh, chắc là những tên đàn em khác của gã đàn ông mặc áo ba lỗmay ô đó. Bây giờ, bọn họ cũng đang cầm đủ loại vũ khí chuyên sử dụng để đánh nhau trên đường phố, rồi nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi quét mắt nhìn một vòng, nhưng không nhìn thấy người mình muốn tìm, tôi hỏi: “Cung Chính Văn, nhóm Chúc Mi đâu?”
Cung Chính Văn cười khà khà: “Yên tâm, bọn họ vẫn an toàn. Nhưng nếu mày không khoanh tay chịu trói thì họ sẽ không còn an toàn nữa”.
Nghe thấy Cung Chính Văn nói vậy, tôi hận không thể đấm một phát vỡ mặt hắn ta. Nhưng tôi vẫn cố nhịn cơn tức, nói: “Tao cũng không muốn phí lời với mày. Nếu một phút nữa, tao không nhìn thấy bọn họ, tao sẽ lập tức quay người bỏ đi ngay”.
Nói rồi, tôi lùi lại một bước, vào thế có thể chạy ra khỏi cửa bất cứ lúc nào: “Chắc mày cũng biết, một khi tao đi ra khỏi cánh cửa này thì điều gì sẽ xảy đến. Cung Chính Văn, thứ mày muốn chỉ là mạng sống của tao thôi, việc gì phải lôi những người khác vào?”
Tôi vừa nói vừa quan sát xung quanh, tính toán nếu tôi và bọn họ đánh nhau thì mình có mấy phần thắng. Tuy nhiên, sau khi tính toán, tôi lại đưa ra một kết luận rất bất đắc dĩ. Dù hai người đàn ông to con mặc đồ đen đứng cạnh Cung Chính Văn không ra tay, tôi cũng không phải là đối thủ của mười mấy tên lưu manh côn đồ này.
Cung Chính Văn nhếch mép: “Được, nếu mày muốn nhìn thấy họ thì tao cho mày nhìn. Dẫu sao thì hôm nay, mày cũng sẽ phải chết ở đây, coi như tao đáp ứng nguyện vọng cuối cùng của mày trước khi chết vậy. Tốt xấu gì chúng ta cũng quen nhau khá lâu rồi”.
Nói rồi, Cung Chính Văn quay người nói với một tên đàn em ở bên cạnh, tên đó đi ra sau nhà kho. Chẳng mấy chốc, tên đó đã dẫn hai người khác đi ra.
Ba người bọn chúng đều kéo một sợi dây thừng to cỡ bắp tay, mà đầu bên kia của từng sợi dây thừng đều trói một người khác nhau, Chúc Mi, Chung Chính Nam và Lý Huệ đều xuất hiện trước mặt tôi.
Khi họ nhìn thấy tôi, Chúc Mi lập tức vùng vẫy, miệng không ngừng ư ư như muốn nói gì đó. Nhưng vì bị nhét một miếng vải trong miệng, nên cô ấy không thể phát ra tiếng nói.
Nhưng lúc nhìn thấy ba người họ, tôi thầm thở phào một hơi. Vì dù trông họ rất hoảng sợ, nhưng may sao không có ai bị thương.
Tôi lại quan sát kỹ Chúc Mi, may mà dù mặt cô ta hơi ửng đỏ, ánh mắt thì mê man, nhưng không có dấu vết bị xâm phạm.
Cung Chính Văn búng ngón tay một cái, ba tên đàn em của hắn ta lập tức hiểu ý, lôi miếng vải trong miệng ba người Chúc Mi ra. Ngay sau đó, nhà kho đang yên tĩnh đã vang lên giọng nói của ba người họ.
“Phương Dương, anh mau chạy đi, đừng lo cho tôi, anh không đánh lại được bọn chúng đâu!”
Hình như trên mặt Chúc Mi có vệt nước mắt.
“Phương Dương, mẹ thằng khốn này! Đi thì đi đi còn làm liên lụy đến tôi và Huệ Huệ bị bắt cóc, đúng là cái đồ sao chổi…”
Chung Chính Nam và Lý Huệ đều nhìn tôi với vẻ mặt thù hằn và phẫn nộ, tôi vẫn thờ ơ, khó nói rõ được cảm xúc trong lòng lúc này.
Tôi định thần lại hỏi: “Cung Chính Văn, phải làm sao thì mày mới thả họ ra?”
Cung Chính Văn híp mắt: “Thả họ hả? Cũng không phải không được, mày tự đập gãy hai chân đi, tao sẽ thả người ngay”.
Nói rồi, Cung Chính Văn vung tay lên, một tên côn đồ ở cạnh ném một cây gậy gỗ cho tôi từ xa.
Tự đập gãy hai chân?
Tôi nhặt cái gậy ở dưới đất lên, vuốt ve, rồi nhìn về phía Cung Chính Văn: “Mày lấy gì để bảo đảm là tao tự đập gãy hai chân của mình rồi thì mày sẽ thả người?”
“Đừng Phương Dương, anh mau chạy đi, đừng tin hắn ta!”
Nghe thấy tôi nói vậy, Chúc Mi lại giãy giụa mãnh liệt dưới đất, Chung Chính Nam và Lý Huệ thì trầm mặc. Có lẽ họ nghĩ loại người như tôi nhất định sẽ không tự biến mình thành người tàn tật để cứu họ.
“Con điên này, lắm mồm thế không biết!”
Cung Chính Văn đột nhiên ngoảnh lại, bụp một cái, má Chúc Mi lập tức xuất hiện một dấu tay đỏ ửng. Chúc Mi a lên một tiếng, tôi suýt nữa đã không nhịn được xông tới.
“Mẹ kiếp! Cung Chính Văn, ức hiếp phụ nữ thì giỏi lắm à? Có giỏi thì tao với mày solo!”
Trông thấy Chúc Mi im bặt, đờ ra tại chỗ, tôi lại càng thấy tức giận hơn.
“Dựa vào mày? Đương nhiên oan có đầu, nợ có chủ. Cung Chính Văn tao tuyệt đối không phải loại người không giữ chữ tín. Ngày xưa, mày đánh gãy một cái chân của tao, bây giờ tao muốn hai cái chân của mày, không quá đáng chứ?”
Sắc mặt Cung Chính Văn dần trở nên dữ tợn: “Mày có biết nếu trước kia không tại mày thì tao và Bạch Vi đã ở bên nhau rồi không? Một nửa xí nghiệp của gia tộc cũng sẽ do tao thừa kế, nhưng tại mày, tất cả đều đã tan biến… Phương Dương, mày nói xem, tao phải làm gì với mày thì mới trút được hết mối hận trong lòng đây?”
Nói rồi, Cung Chính Văn cúi đầu xuống: “Cũng được, nếu bây giờ mày đã không tới đây thì để tao nhờ bạn mình mời mày tới vậy”.
Vừa dứt lời, hai người đàn ông cao lớn mặc đồ đen bên cạnh hắn ta lập tức xông về phía tôi như mãnh hổ vồ mồi, còn những tên côn đồ khác cũng đều nhặt vũ khí lên, gào thét tấn công tôi.
Muốn lấy mạng tôi ư?
Tôi thầm cười lạnh, đồng thời để ý người ở từng hướng. Cuối cùng, hai người đàn ông đô con mặc đồ đen xông lên trước, liên tục tấn công tôi.
Người đàn ông mặc đồ đen ở phía bên trái cầm một cái quân thích*, mũi dao bén nhọn, rãnh máu khiếp đảm. Nếu tôi bị đâm trúng, không chết thì cũng mất nửa cái mạng. Còn người đàn ông mặc đồ đen ở phía bên phải cầm một cây gậy rút, hai loại vũ khí cùng tấn công tôi từ hai phía trái phải.
*quân thích: (một loại vũ khí dùng trong quân đội) có rãnh máu, một khi cắm vào thân thể sẽ không hề bị di động.
“Giết chết nó! Ai giết được nó, thưởng một triệu”.
Giọng nói của Cung Chính Văn cũng vang lên theo.
Tôi đương nhiên không đứng yên chịu trận, mà vội vàng lùi lại cạnh cửa, rút lui, đồng thời hô lên: “Không ngờ tao lại đáng giá như thế. Nếu tao có thể tự giết mình, chắc cũng được nhận thưởng nhỉ?”
Bắt đầu từ lúc mua chuộc Bansha, thuê lính đánh thuê và hợp tác với Đỗ Minh Hào cho đến nay, không biết Cung Chính Văn đã tốn biết bao nhiêu tiền của. Nếu tính thêm 8 triệu mà tôi đòi, nhà họ Cung đã mất đến hàng chục triệu rồi.
Tôi vừa mừng thầm, vừa thấy căng thẳng. Mừng là vì nhà họ Cung tiêu càng nhiều tiền thì thực lực sẽ càng yếu, sau này tôi nắm tập đoàn Vọng Thiên trong tay, thì cũng sẽ đối phó với bọn họ dễ hơn.
Còn căng thẳng là vì số tiền mà nhà họ Cung bỏ ra đều tốn công vô ích, lần nào tôi cũng thoát chết trong gang tấc. Chỉ cần sơ suất một chút là có kết cục thịt nát xương tan ngay, ví dụ như bây giờ chẳng hạn.
Tôi cố gắng né đòn, dưới sự tấn công từ hai phía của hai người đàn ông đó, tôi căn bản không tìm được cơ hội phản kích. Còn đám côn đồ ở hai bên đã vây lên từ lâu, nhưng có lẽ vì khí thế của hai người đàn ông kia phi phàm, nên những người khác không dám áp sát.
——————–
/515
|