Chương 309: Lỗ rồi
Nói thật ra thì ấn tượng của tôi về Triệu Thư Hằng đã thay đổi. Mới đầu trong lòng tôi, anh ta là một tên con nhà giàu đích thực, kiêu căng ngạo mạn, trừ anh Đồng ra thì không coi ai ra gì. Không ngờ lần này anh ta lại chọn ở lại với tôi, tranh thủ thời gian cho đám bảo vệ và Tiểu Nguyệt.
Tôi vỗ vai anh ta, nói: “Anh đúng là người đàn ông đích thực đấy, đi thôi!”
Không ngờ Triệu Thư Hằng lại trợn mắt nhìn tôi: “Đừng có làm trò này, tôi đánh chúng không phải là để giúp anh đâu”.
Tôi cười hì hì, không nói gì, chạy về phía ba tên kia bỏ chạy.
Chỗ mà La Nhất Chính thấy thực ra không hề to, nhưng bởi vì xung quanh có khá nhiều các công trình giống bãi đỗ xe nên khiến phạm vi thực tế không nhỏ, thế nên để tách riêng ra, xung quanh đã dựng nên tường bao nhỏ.
Chúng tôi cực kỳ cẩn thận khi đi ra khỏi cửa khu dân cư, vì không ai biết cửa chính rốt cuộc có bao nhiêu tên đang canh giữ. Khi ra tới tường bao, chúng tôi vẫn không thấy ba người Tiểu Nguyệt, mà phía cửa trước ở ngay trước có tiếng ồn ào, tôi chợt thấy thật căng thẳng.
Tôi hé đầu ra xem, gần như chúng ăn mặc y hệt nhau. Có khoảng hai mươi ba mươi tên, tất cả đều đội mũ lưỡi trai, tay cầm gậy bóng chày, mà cửa cuốn của cửa chính gần như bị hủy hoại hoàn toàn, nhiều chỗ bị biến dạng.
Tôi lại tiếp tục quan sát xung quanh, vẫn không thấy ba người kia đâu, tôi rụt đầu về: “Có lẽ ba người họ đã lật tường rồi bỏ chạy rồi. Nhưng như thế cũng tốt, nếu bọn họ mà bị bắt được thì thực sự là tôi không biết phải làm như thế nào nữa”.
Đang nói thì mặt Triệu Thư Hằng trắng bệch. Anh ta đứng phắt dậy, kéo tôi rồi nói: “Chạy mau!”
Tôi quay đầu nhìn thì thấy mấy tên đội mũ lưỡi trai đang điên cuồng chạy tới chỗ chúng tôi, mà những tên khác cũng đuổi theo.
Tôi giật mình, vội chạy về hướng khác. Nhưng chưa chạy được bao lâu đã thấy mấy tên đội mũi lưỡi trai chạy tới ở ngay cách chúng tôi không xa. Vốn chúng còn đang chống eo thở hồng hộc, nhưng vừa nhìn thấy chúng tôi đã cực kỳ hăng máu, gọi ầm cả lên, huơ cây gậy bóng chày chạy tới chỗ chúng tôi.
“Fuck!”
Thấy cả hai bên đều có người chạy tới, tôi nhìn tường bao, nói: “Mau, nhảy tường!”
Triệu Thư Hằng không hề do dự vịn vào tường, nhảy vọt một phát lên đầu tường. Tôi cứ tưởng anh ta sẽ giơ tay kéo tôi, ai ngờ tên này nhảy luôn xuống, trước khi đi còn vứt lại một câu: “Tôi đi trước đây, Phương Dương, có gì thì gọi điện cho tôi nhé”.
“……”
Người ở hai phía chạy tới mỗi lúc một gần. Tôi cũng không chịu thua, nhảy mạnh lên, hai tay bám chặt vào tường, vọt lên bờ tường rồi nhảy xuống bên kia, nhưng Triệu Thư Hằng thì đã biến mất tăm.
Lúc này, tôi đã không thể nào lo đến việc đi tìm anh ta nữa, chỉ có thể chọn một hướng chạy đi.
Vì nói đây là Thịnh Hải nên các vũ trường thường được xây ở nơi tương đối hẻo lánh, nhưng xung quanh luôn có những nơi dành cho cuộc sống về đêm như quán bar khác, thế là tôi liền chạy tới chỗ một con đường quán bar.
Tôi hoàn toàn không kịp nhìn xem có bao nhiêu người đang đuổi tôi ở phía sau, tôi chỉ có thể điên cuồng chạy về phía trước, chạy lòng vòng quanh con ngõ và quanh các khu nhà. Hai mươi tên đội mũi lưỡi trai đuổi theo tôi cũng loạn cả lên.
Con đường quán bar ở Thịnh Hải vô cùng đặc sắc. Nơi đây gần như không có nhà ở, có thể là ngoài ngõ là quán bar, trong ngõ vẫn là quán bar, nhưng tên thì đổi thành cái khác.
Cũng bởi ở trong con đường quán bar san sát nhau này tôi mới yên tâm được phần nào, vì vẫn chưa tới trưa thế nên con đường này khá ít người, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc tôi chạy trốn.
Có thể là do cả đám cùng tìm kiếm quá khó nên mấy tên đội mũ lưỡi trai chia thành mấy nhóm khoảng dăm ba người rồi tìm kiếm ở một khu vực nhất định.
“Ê Vịt, mày nói xem, nếu chúng ta thực sự giết chết cái tên Phương Dương đó thì đại ca có cho chúng ta hai trăm ngàn tệ thật không?”
“Nói nhảm, tất nhiên là không rồi. Mày cầm được năm mươi ngàn đã là tốt lắm rồi”.
“Vậy vụ lần này của chúng ta không phải là bị lỗ à? Hơn nữa vừa nãy tao nhìn thấy rồi, thằng nhãi đấy giỏi võ phết đấy, mấy anh em ở chỗ cửa sau của chúng ta còn không đánh thắng được nó”.
“Lỗ cái gì mà lỗ? Nó có mạnh tới mức đánh thắng được bốn người chúng ta không? Chỉ cần lúc chúng ta thấy thằng nhãi đó đừng có phát ra tiếng động, tổ khác cũng không phát hiện thì trăm ngàn tệ đó ít nhiều gì chúng ta cũng có được một trăm ngàn”.
“……”
Tôi nấp ở một góc tường nghe lén đám bên ngoài nói nhảm. Qua cuộc trò chuyện, tôi đã hiểu được tin tức về bọn chúng. Nhóm nhỏ này có bốn người, nếu có thể giải quyết họ thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Dù sao thì con đường quán bar này cũng không lớn lắm, không thể trốn được. Cũng không thể trông cậy vào Tề Vũ Manh được, cô ấy sẽ không xuất hiện trừ lúc tính mạng gặp nguy hiểm.
Tôi xác định vị trí nhờ vào bóng hắt trên tường. Mấy người đó càng ngày càng tới gần chỗ tôi trốn. Tôi nhìn mặt đất xung quanh, không có bất cứ vũ khí gì, chỉ có hai viên gạch lót.
Tôi cúi người, lặng lẽ nhặt viên gạch lên, tay phải để ở nơi có thể tấn công bất cứ lúc nào, rồi đợi cái bóng ngày càng tới gần.
Nhưng ngay sau đó, tôi nhận thấy cái bóng trên tường có gì đó không đúng lắm. Nếu lúc trước cái bóng của chúng cứ hùng hổ đi tới, thì giờ bước chân đi tới phía bên này tìm kiếm lại vô cùng dè dặt.
Tôi nhìn dưới chân, không chịu nổi mà thầm chửi tục một câu.
Dây giày tôi hơi bị tuột ra!
Nếu bốn tên kia đã phát hiện ra tôi thì phải hành động trước để khống chế chúng, nếu tôi không thể xử lý chúng trong một khoảng thời gian ngắn thì những tên khác sẽ đuổi tới, vậy thì sẽ rất khó giải quyết.
Khi mấy tên đó cách tôi còn một đoạn, nhưng tôi đã lao ra không hề do dự. Mấy người kia đều vô cùng thận trọng, khuôn mặt của tên đi đầu tràn đầy sự tham lam.
Thấy tôi xuất hiện, chúng sững sờ, rồi ngay sau đó viên gạch trong tay tôi đã phi vào đầu một tên, mà khi tên đó phản ứng được thì đã không kịp trốn nữa rồi. Tên đó bị tôi đập trúng má, ngay sau đó máu chảy đầm đìa, vô cùng thê thảm.
Tên đi đầu gào ầm lên: “Các anh em, giết chết nó! Tên này là Phương Dương, giết chết nó rồi sẽ được hai trăm ngàn tệ!”
Nói rồi dẫn ba người còn lại huơ huơ cây gậy bóng chày đi tới chỗ tôi, mà con ngõ này vốn rất hẹp, giờ bọn chúng cùng nhau tấn công, tôi hoàn toàn không thể trốn được!
Liều thôi!
Tôi cắn răng nhắm trúng thời cơ, chọn đánh lại đòn của một tên, đồng thời tránh đòn của hai tên kia. Người tôi mượn lực vọt lên trước, cục gạch nện đầu trái của một tên, tên đó lập tức gào khóc ngã lăn lộn trên mặt đất.
Mà cây gậy bóng chày của tên đó thì rơi vào tay tôi. Tay tôi tê rần, cảm giác đau đớn như bị xé rách ập tới. Tôi cắn răng ngồi xổm xuống, hai người còn lại hiển nhiên không ngờ tôi sẽ ngồi xổm xuống, đòn tấn công của chúng rơi vào không khí.
Mà tôi thì nhân đó nhanh chóng lủi ra, một tay nắm chặt cổ họng một tên, còn tên kia đã bị gạch nện vào sau gáy từ lâu.
Tên đó gào ầm lên: “Đại ca, đại ca tha mạng!’
Nghe tên đó nói vậy, tôi sững sờ, không ngờ khi tôi đang sững sờ thì tên đó vẫn không phản kháng, mà dùng hết sức mẹ đẻ gào lên: “Phương Dương ở đây này!”
——————–
/515
|