Chương 334: Phán đoán
Triệu Thư Hằng nhún vai: “Tôi cũng không biết tại sao anh lại được chú Đồng trọng dụng đến vậy, còn cho anh số điện thoại cá nhân nữa. Nhưng đáng tiếc là cho đến tận bây giờ, tôi cũng chỉ thấy anh giỏi đánh nhau thôi”.
Ôn Hân cũng nói: “Đúng vậy, tôi cũng không nhìn ra cậu có điểm gì tốt đẹp cả”.
Dứt câu, cô ấy lại thầm thì nói tiếp: “Nhưng lại rất thu hút người khác”.
Tôi bình tĩnh lại, lắc đầu cười khổ. Chưa nhắc đến Ôn Hân vội, chuyện bố mẹ tôi bị bắt cóc có lẽ chưa chắc đã do nhà họ Cung làm.
Bây giờ, tôi không chỉ đang đánh cuộc với nhà họ Cung, mà còn một thế lực phe thứ ba có mục đích bất minh xen vào nữa. Nếu chuyện này là do họ làm, muốn đẩy nhanh mâu thuẫn giữa tôi và nhà họ Cung, cũng có thể là vậy.
Nhưng tôi nghĩ mãi không ra lý do là gì, nói cách khác là họ làm vậy thì có lợi lộc gì?
Ôn Hân hỏi: “Phương Dương, bố mẹ cậu xảy ra chuyện à?”
Có lẽ cô ấy đã nghe thấy những lời tôi nói lúc nãy, nên tôi cũng chẳng giấu giếm làm gì, bèn nói: “Ừ, chắc là do một kẻ thù nào đó của tôi làm”.
Ôn Hân ngoảnh sang nhìn tôi, khẽ chớp hàng lông mi dài: “Tôi có giúp gì được không?”
Tôi chỉ vào vô lăng: “Có, lái xe cho cẩn thận đi cô nương”.
Nói rồi, tôi cười ha ha, cố kiềm chế cơn giận trong lòng, tôi cười nói: “Đừng có để quân chưa thắng đã từ trần”.
Ôn Hân liếc nhìn tôi, nói: “Sắp đến quán bar mà cậu bảo rồi”.
Tôi nghĩ dẫu sao bây giờ, Ôn Hân cũng đã biết chuyện rồi, nên bèn nói: “Ôn Hân, cậu đã ở Thịnh Hải nhiều năm, thế có biết ai tên là Trịnh Cường trong quán bar ấy không?”
Ánh mắt Ôn Hân lóe lên: “Trịnh Cường? Cậu tìm hắn làm gì?”
“Cậu biết à?”
Tôi cũng tiện miệng hỏi thôi, không ngờ Ôn Hân thật sự biết người này.
Ôn Hân cười đáp: “Trước đây có biết, hắn chính là tên đầu sỏ lưu manh nổi tiếng ở Thịnh Hải, các cậu tìm hắn làm gì?”
Tôi sờ đầu đáp: “Chúng tôi đến tìm hắn để nhờ vả”.
Ôn Hân gật đầu như có điều suy nghĩ, tôi nói: “Bây giờ, cậu đang làm ở công ty đầu tư mạo hiểm cơ mà, sao lại rảnh rang thế này?”
“Phương Dương, cậu khinh thường ai thế hả? Tốt xấu gì thì tôi cũng là lãnh đạo tầm trung. Bây giờ mà còn phải ngồi làm việc ở công ty thì đúng là quá mất mặt”.
Ôn Hân trả lời một cách không khách sáo.
Triệu Thư Hằng cười lớn: “Đúng vậy, Phương Dương, anh xem đi, tôi là phó tổng giám đốc của An Sơn, anh là trợ lý giám đốc bộ phận thị trường của Vọng Thiên, chẳng phải cũng đều đang làm việc bên ngoài công ty hay sao?”
Tôi cười khan vài tiếng không trả lời, mà nhìn con đường lớn phía trước, trong lòng vẫn chưa thôi hoảng loạn. Bố mẹ tôi bị bắt cóc, rốt cuộc là ai làm?
Nếu là nhà họ Cung thì chuyện này không dễ xử lý một chút nào.
Nói thì lâu, chứ ba người chúng tôi mới ngồi trên xe chưa được bao lâu thì đã tới quán bar được ghi chép trong tài liệu rồi.
Tôi nhìn tên quán bar, sau khi chắc chắn không nhìn nhầm thì mới xuống xe. Ôn Hân muốn đi theo, nhưng tôi nói: “Ôn Hân, cậu đừng vào, lát nữa có thể chúng tôi sẽ có vài chuyện khác”.
Ôn Hân cau mày: “Phương Dương, tôi đã học Taekwondo rồi. Cậu đang lo nếu các cậu xảy ra xô xát với đám người của Trịnh Cường thì tôi sẽ làm vướng víu tay chân chứ gì?”
Tôi vội vàng cười xòa, nói không dám.
Bây giờ vẫn còn sớm, quán bar chưa mở cửa. Vì thế, chúng tôi đành đi dạo loanh quanh, nhưng càng đi, lòng tôi càng rối bời. Bây giờ, bố mẹ tôi đã bị bắt cóc, chưa biết sống chết thế nào, còn tôi thì cứ quanh quẩn ở đây. Nếu tôi về quê sẽ khiến La Nhất Chính xảy ra chuyện, như vậy thì tôi còn thấy khó chịu hơn là bị giết chết.
Còn bố mẹ tôi thì càng không cần phải nói, lần trước, tôi và Bạch Vi cùng về, ánh mắt và lời nói hai người dành cho cô ấy, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ.
Lúc này, điện thoại lại đổ chuông, là Cung Chính Vinh gọi tới. Tôi nghĩ tới một số chuyện, vừa nghe máy đã hỏi: “Cung Chính Vinh, chuyện này có phải do mày làm không?”
Cung Chính Vinh vẫn có vẻ mù mờ: “Chuyện gì? Tôi gọi cho cậu là để thương lượng, phải thế nào thì cậu mới chịu thả em tôi ra?”
Tôi cười lạnh nói: “Chúng ta đều quá hiểu nhau rồi, mày không cần phải vòng vèo nữa. Nói đi, phải thế nào thì mày mới thả bố mẹ tao ra?”
Cung Chính Vinh vỗ tay nói: “À, cậu nói đến chuyện này hả? Cậu không nói thì tôi cũng quên khuấy đi mất. Mẹ tôi vừa bảo với tôi, lúc sáng đã sai người đến Quế Ninh, vốn định tìm cậu thương lượng. Không ngờ hai lần mẹ con tôi gọi cho cậu, cậu đều lôi một người vô căn cứ ra để cười nhạo hai mẹ con tôi, nên chúng tôi đành phải dùng cách gậy ông đập lưng ông vậy”.
Cung Chính Vinh có vẻ càng nói càng vui, còn tôi thì lập tức hiểu ra vấn đề. Sáng nay, hoặc là sớm hơn, mẹ hắn đã sai người đến Quế Ninh, chuẩn bị bắt cóc bố mẹ tôi bất cứ lúc nào.
Còn tôi thì không chút nghĩ ngợi từ chối khi hai mẹ con họ gọi điện cho mình để cầu xin. Đương nhiên, tôi cũng không hề muốn tha cho Cung Chính Văn.
Vì vậy, mẹ Cung Chính Vinh càng có lý do hơn. Sự phẫn nộ khiến bà ta mất đi lý trí, lập tức ra tay, sai người bắt cóc bố mẹ tôi, để chuẩn bị đến tìm tôi thương lượng.
Bảo tôi khuyên Chúc Mi tha cho Cung Chính Văn, lợi thế trong tay họ chính là bố mẹ tôi.
Rõ ràng là Bạch Vi lại tiếp tục bị họ lợi dụng. Cuộc gọi chiều nay hoàn toàn là để đánh lạc hướng tôi. Tôi nhẩm tính thời gian, lúc Bạch Vi gọi cho tôi, người nhà họ Cung đã ra tay với bố mẹ tôi rồi.
Tôi siết chặt tay thành nắm đấm, nghiến răng nói: “Tôi nên nghĩ ra từ sớm mới phải, với mức độ vô liêm sỉ của các người thì làm ra loại chuyện này cũng không có gì là lạ, bây giờ còn cắn ngược lại tôi một phát. Được, không phải các người muốn thương lượng à? Bắt đầu luôn đi”.
Nhưng đầu dây bên kia lại rơi vào im lặng, tôi cũng không nói gì. Bây giờ, hai bên đều đang giữ con tin quan trọng nhất của nhau, bên nào lên tiếng trước thì sẽ rơi vào thế hạ phong.
Cuối cùng Cung Chính Vinh không nhịn được nữa, nói: “Cậu thả Chính Văn ra trước đã”.
Tôi cười lạnh nói: “Anh thật sự tưởng bối cảnh quân đội là nơi nhà anh có thể tùy ý chọc vào à? Cung Chính Văn vào tù, đến ông trời cũng không cứu được”.
“Thế thì cậu phải nghĩ cách để Chính Văn được giảm án thêm ba năm, không thì đừng hòng gặp lại bố mẹ mình nữa”.
Giọng nói của hắn trầm xuống.
Tôi bật cười: “Anh thả bố mẹ tôi ra trước, tôi lập tức xin Chúc Mi. Nếu không, hai anh em nhà anh cứ chờ mười năm nữa mà diễn màn kịch trùng phùng đi”.
“Cậu uy hiếp tôi? Đừng quên, bố mẹ cậu đang ở trong tay tôi đấy”.
Giọng điệu của hắn cũng đầy giận dữ, tôi tin trong lòng chúng tôi bây giờ đều mong muốn xé xác đối phương.
“Tôi không uy hiếp, mà thật ra là một nguyên tắc rất đơn giản. Qua kinh nghiệm của lần trước có thể thấy, nhà họ Cung các anh không còn chút uy tín nào trước mặt tôi cả. Ngược lại, Phương Dương tôi thì luôn nói là làm, cứ nhìn những lần tôi hợp tác với nhà anh thì rõ”.
Tôi không ngừng suy tính trong đầu, cố gắng mau chóng nghĩ ra cách để giải quyết chuyện này một cách nhanh nhất.
——————–
/515
|