Chương 340: Kế hoạch
Tề Vũ Manh vừa tới đã thu hút ánh mắt của Ôn Hân. Cho dù là lúc nào, hai cô gái xinh đẹp đều sẽ phát hiện ra đối phương ngay lập tức, ví dụ như Bạch Vi và Tề Vũ Manh.
Hai cô gái đều quan sát lẫn nhau. Ôn Hân mặc một bộ quần áo bình thường thoải mái, khiến cho người khác có cảm giác cô gái hàng xóm nhà bên. Tề Vũ Manh thì mặc đồng phục cảnh sát, khí khái ngời ngời, khiến người ta không dám khinh nhờn.
Nhưng điểm bất đồng là, cho dù là Bạch Vi và Ôn Hân, hay là Bạch Vi và Tề Vũ Manh đều có thể thân thiết với nhau rất nhanh. Chỉ có Tề Vũ Manh và Ôn Hân, khi hai cô gái ở cạnh nhau tạo ra một không khí rất kỳ lạ.
“Tương kế tựu kế!”
Càng là lúc cấp bách thì sẽ càng bộc phát linh cảm. Ví dụ như tôi bây giờ, trong đầu tôi chợt bật ra mấy chữ này.
Tương kế tựu kế!
“Hì hì!”
Tôi bật cười, rồi nhìn Tề Vũ Manh và Ôn Hân, phá vỡ sự im lặng: “Cảnh sát Tề, nếu nhà họ Cung đã dám trắng trợn bắt cóc người uy hiếp thì có phải tôi có thể gậy ông đập lưng ông không?”
Tề Vũ Manh sững sờ: “Gậy ông đập lưng ông cái gì cơ?”
“Tất nhiên là cũng bắt cóc rồi”.
Tôi cạn lời.
Tề Vũ Manh lại trợn mắt nhìn tôi: “Phương Dương, tôi còn nghĩ là anh am hiểu luật pháp lắm cơ, không ngờ anh lại dốt đặc như vậy. Theo pháp luật, giờ chúng ta không tìm thấy bất cứ chứng cứ nào chứng minh nhà họ Cung bắt cóc bố mẹ anh cả, cùng lắm chỉ có đoạn ghi âm cuộc gọi của anh thôi. Nhưng theo pháp luật thì đoạn ghi âm không thể trở thành chứng cứ xác thực, chỉ có thể làm bằng chứng hỗ trợ. Mà nếu giờ anh cũng ra tay với nhà họ Cung thì có thể khiến họ nắm được nhược điểm, dù sao ở Thịnh Hải này thế lực của nhà họ Cung vượt xa anh. Điểm mấu chốt là anh không sợ tôi tiết lộ chuyện của anh ra sao? Tôi phục vụ cho nhân dân, tôi sẽ đem sự thật đến cho mọi người, để người xấu được xét xử, đó mới là chức trách của tôi”.
Nói rồi Tề Vũ Manh nhìn tôi, nửa cười nửa không. Tôi thì không biết phải nói gì với cô nàng này.
Tôi nói: “Vậy cô sẽ bán đứng tôi sao?”
“Tất nhiên là không rồi”.
Tề Vũ Manh cười hì hì nói xong, khuôn mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Nhưng nếu có một ngày anh làm ra chuyện phạm pháp thì nhất định sẽ không bao che cho anh đâu”.
Nói thì nói như vậy nhưng tôi vẫn có thể nhận ra sự quan tâm nồng đậm của cô ấy. Tôi cười, nói: “Yên tâm đi, nếu có một ngày tôi làm ra chuyện như vậy thì tôi sẽ không để cho cô biết đâu”.
Tề Vũ Manh trợn mắt nhìn tôi: “Đừng có nhiều lời, coi dáng vẻ ban nãy của anh, có phải đã có kế hoạch gì rồi không?”
Tôi cười, nói: “Tôi đã có kế hoạch rồi, nhưng tôi phải gọi điện cho Chúc Mi cái đã”.
“Chúc Mi?”
Ôn Hân nghi hoặc nói.
Tề Vũ Manh giải thích cho cô ấy: “Là bạn thuê chung nhà với Phương Dương lúc trước ở Yến Kinh. Vì là bạn thuê chung nhà nên kết quả là bị liên lụy rồi bị bắt cóc”.
Ôn Hận gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, mà lúc này điện thoại của tôi kêu tút túy hai tiếng thì có tiếng báo đã kết nối được. Câu đầu tiên tôi đã nói: “Chúc Mi, vừa nãy cô đã nói với người nhà cô chưa?”
Lúc trước tôi từng hy vọng, Chúc Mi có thể báo tin tức cho người nhà cô ấy càng nhanh càng tốt, nhưng giờ lại ngược lại, tôi mong cô ấy vẫn chưa nói chuyện này cho người nhà.
Chúc Mi dường như hơi căng thẳng, nói: “Tôi vẫn chưa nói. Phương Dương, anh đợi chút, tôi đi nói ngay đây”.
“Đợi đã!”
Nghe Chúc Mi nói vậy, tôi vội vàng ngăn cô ấy lại: “Đừng vội, giờ tôi có một cách, không biết có tác dụng hay không, nhưng chắc chắn là tốt hơn nhiều so với việc làm phiền người nhà cô”.
Chúc Mi kinh ngạc nói: “Cách gì vậy?”
“Hì hì, cô nghe tôi nói đã. Lát nữa cô bảo người nhà cô đến Bộ tư pháp để truyền một tin, nói hình phạt của Cung Chính Văn sửa thành ba năm. Không cần tiết lộ cho nhiều người quá đâu, chỉ cần vài người chủ chốt biết là được rồi. Nếu như vậy thì tin tức sẽ được truyền tới chỗ nhà họ Cung. Nhà họ Cung sẽ đến tìm tôi đàm phán ngay lập tức. Đến lúc đó họ sẽ lật mặt nữa, chúng tôi cũng sẽ có thời gian và biện pháp để tích cực đối phó”.
Chúc Mi im lặng một lúc rồi nói: “Được, tôi sẽ đi nói ngay”.
Thấy Chúc Mi lại đồng ý một cách sảng khoái như vậy, tôi lại cảm thấy áy náy. Tôi đã phụ tấm lòng của cô gái này mà giờ còn lợi dụng cô ấy.
Tôi im lặng một lúc, Chúc Mi nói: “Phương Dương, tôi biết bố mẹ anh bị nhà họ Cung bắt cóc, nhất định là anh rất hoang mang, nhưng tôi thấy tính khả thi của cách này khá cao, vì thế anh nhất định đừng sốt ruột. Chúng ta bình tĩnh lại thì mới có thể tìm được tung tích của hai bác”.
Nói rồi Chúc Mi sẽ cúp máy, theo đó cảm giác tội lỗi càng tăng lên. Tôi nhận ra dần dần, tôi không thể đáp được một chữ nào cả, khi điện thoại đã cúp, tảng đá trong lòng tôi rơi xuống, rồi tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi liếc Ôn Hân, thầm nghĩ người khác chỉ muốn tam thê tứ thiếp, có nhiều cô gái thích mình, nhưng lúc nào tôi lại cảm thấy tình cảnh này rất nguy hiểm và buồn bực.
Vì thế cho dù tôi lựa chọn thế nào thì nhất định tôi cũng sẽ phụ lòng người khác.
Tôi lắc đầu, vứt hết mấy suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu. Tôi gọi Triệu Thư Hằng, rồi nói với Ôn Hân và Tề Vũ Manh: “Được rồi, tôi đã nói với Chúc Mi kế hoạch của tôi rồi, giờ tôi sẽ nói cho mọi người nghe…”
Vừa nãy lúc tôi gọi cho Chúc Mi thì tôi đi qua một bên, vì thế tôi không hề nghe thấy tôi nói cái gì, thế nên tôi chỉ đành nói lại cho họ nghe.
Nhưng khá bất ngờ, tôi vừa nói xong thì khuôn mặt ba người tràn đầy sự kinh ngạc. Đôi mắt Ôn Hân tràn đầy sự khâm phục, Triệu Thư Hằng thì vẫn rất bướng bình nhưng địch ý đối với tôi khi trước đã bớt đi rất nhiều. Tề Vũ Manh thì kinh ngạc nói: “Phương Dương, cách của anh…quá mạo hiểm, nhưng quả thực không có sơ hở nào! Không ai có thể ngờ anh sẽ tương kế tựu kế, cho dù một khi thất bại thì bố mẹ anh sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng dường như sẽ không có khả năng thất bại!”
Ôn Hân thì nói với giọng hết sức nhạc nhiên: “Phương Dương, lúc trước tôi còn tưởng cậu là một người làm đến nơi đến chốn, không ngờ cậu lại mạo hiểm như vậy, cậu càng ngày càng không giống Phương Dương mà tôi quen biết nữa rồi”.
Tôi cười, không nói gì, Ôn Hân lại bổ sung: “Nhưng càng ngày càng ra dáng đàn ông rồi đấy”.
Tôi nghẹn hòng nhìn trân trối, Tề Vũ Manh thì nhướng mày: “Giờ đã là lúc nào rồi mà còn nói như vậy chứ”.
Triệu Thư Hằng thì cạn lời đánh giá tôi: “Phương Dương, tôi thấy anh cũng chẳng có ưu điểm gì, sao có nhiều cô gái xinh đẹp thích anh thế?”
Nói xong Triệu Thư Hằng dính sát vào Ôn Hân, cười hì hì nói: “Ôn Hân xinh đẹp, cô xem, Phương Dương đã có bạn gái rồi. Hay là thế này nhé, cô thích tôi đi, tôi chưa có bạn gái”.
Ôn Hân lạnh nhạt thốt ra đúng một chữ: “Cút!”
Tôi cạn lời, lắc đầu rồi nói: “Được rồi, nếu đã quyết định kế hoạch như vậy thì chúng ta cứ thế trước đã, giờ chỉ có thể đợi tin tức của Trịnh Cường thôi”.
——————–
/515
|