Chương 437: Động vật ăn thịt thần bí
Sói đến rồi.
Có lẽ vì đồ ăn ban nãy của chúng tôi là thịt và xương sói xám, điều này khiến lũ sói tưởng chúng tôi đã giết đồng loại của chúng, vì thế mới đến đấy báo thù.
Với lũ súc sinh này, chúng tôi không chỉ là đối tượng trả thù, mà còn là miếng mồi ngon dâng lên tận miệng chúng.
Triệu Thư Hằng bật dậy, định lao ra ngoài: “Phương Dương, chúng ta ra ngoài xử lũ sói này đi!”
Tôi vội vàng kéo anh ta lại, gào lên: “Anh điên rồi à? Nhiều sói thế này, nghe tiếng thôi ít nhất cũng phải có đến mười mấy con, anh dám lao ra không? Chúng sẽ phanh thây anh trong tích tắc!”
Triệu Thư Hằng hỏi: “Thế giờ chúng ta phải làm sao? Không lẽ ở đây chờ chết à?”
Cùng lúc đó, Hồ Kiếm híp mắt lại, nhìn chăm chăm lên khe hở trên đỉnh đầu chúng tôi. Bây giờ, trên đỉnh đầu chúng tôi lộ ra một cặp mắt nhuốm vẻ u ám, mà chúng tôi đã quá quen thuộc với đôi đồng tử này, đó chính là hình thái đặc biệt của loài sói.
Chúng tôi run rẩy, không một ai lên tiếng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Vì bây giờ đang có bão tuyết, nên tuyết phủ khá dày trên nóc hang, bởi thế khi lũ sói bước đi cũng sẽ phát ra những tiếng động không nhỏ. Chúng tôi lắng nghe, tôi và Bạch Vi đều kinh hãi nhìn nhau.
Lũ sói này ít nhất phải có mười lăm con!
Tôi nuốt nước bọt nói: “Người ta nói sói xám sợ lửa, nhưng bây giờ, chúng ta đang đốt lửa trong hang, mà lũ sói này chẳng hề sợ hãi”.
Hồ Kiếm sầm mặt nói: “Hiện giờ là chúng đang săn chúng ta, đương nhiên sẽ không sợ. Huống hồ khi đối mặt với chúng, chúng ta đã lộ ra vẻ hoảng sợ, nên kiểu gì chúng cũng sẽ đuổi cùng giết tận”.
Hàn Mỹ Kỳ thất thanh nói: “Vậy có nghĩa là nếu chúng ta không giải quyết được lũ sói này thì sớm muộn gì chúng nó cũng xông vào đây cắn chết chúng ta ư?”
“Không không, không phải cắn chết, cô coi thường cái cửa của Phương Dương quá đấy. Nếu lũ sói này muốn vào đấy, ít nhất phải tu luyện thêm năm mươi năm nữa. Nhưng giờ ngoài ít xương sói và quả dại ra, chúng ta không còn đồ ăn gì khác thì là thật”.
Triệu Thư Hằng đã ổn định lại tâm trạng, anh ta bình tĩnh cười khổ nói.
Tôi nói: “Chúng ta đừng manh động vội. Dù bây giờ tôi có súng, nhưng cùng lắm cũng chỉ hạ được một đến hai con sói thôi. Vả lại, ở khoảng cách gần thì hiệu quả của súng rất thấp, vì thế chúng ta không thể chủ động xông ra ngoài được”.
Thấy mọi người không có phản ứng gì, tôi nói tiếp: “Dù thế nào thì bây giờ, chúng ta ở trong hang vẫn rất an toàn. Chúng ta cứ cố cầm cự qua đêm nay đã, nếu ngày mai, lũ sói không chịu đi, tôi sẽ ra ngoài bắt chết một, hai con, xem có thể dọa chúng bỏ đi được hay không”.
Mọi người đều gật đầu đồng ý với ý kiến của tôi, chỉ có ánh mắt Hồ Kiếm nhìn tôi là vẫn có vẻ cười khổ.
Có lẽ chỉ có tôi và y mới biết, nếu có thể dọa cho lũ sói này sợ hãi bỏ chạy thì chúng sẽ không còn xứng với cái tên sói nữa.
Điểm đáng sợ của loài sói là trừ phi ta nhanh chóng tiêu diệt phần lớn chúng, nếu không chỉ có mấy con chết thì sẽ chỉ khiến những con khác nổi điên hơn, lúc đó chúng sẽ chẳng khác nào cá mập ngửi thấy mùi máu.
Chúng tôi gần như đã trải qua đêm nay trong sự kinh hoàng, đến đi vệ sinh cũng phải giải quyết nhanh gọn ở trong hang. Lũ sói không vào được, nhưng lại có cánh cửa là nơi giải quyết tầm nhìn của chúng tôi.
Mấy người đàn ông chúng tôi thì không sao, nhưng Bạch Vi và Hàn Mỹ Kỳ thì hơi ngại ngùng.
Thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng trời đã sáng, phía chân trời có ngôi sao mai xuất hiện, chúng tôi đều khẽ thở phào một hơi. Dù bầy sói trên nóc hang vẫn chưa bỏ đi, nhưng giờ chúng chỉ mang lại nguy hiểm ngoài mặt cho chúng tôi, chứ không còn khủng khiếp như tối qua nữa.
Lúc tôi đi ra ngoài, bầy sói đã biến mất.
Tôi cẩn thận quan sát kỹ một lượt, chắc chắn là chúng đã bỏ đi, tôi mới không dám tin nói: “Hồ Kiếm, anh ra ngoài này xem có phải lũ sói đã giải tán rồi không?”
Nghe thấy tôi nói vậy, Hồ Kiếm vội vàng chạy ra quan sát giống tôi. Quả nhiên, trong tầm mắt của chúng tôi đã không còn bóng dáng của một con sói nào nữa.
Tất cả đều trở lại bình thường, bão tuyết vẫn thổi vù vù, nhưng lũ sói đã lặn mất tăm.
Tôi và Hồ Kiếm cẩn thận leo lên nóc hang, tôi đang thấy nghi hoặc thì nghe thấy Hồ Kiếm “Á” lên một tiếng, tôi hỏi làm sao thì y đáp: “Nóc hang này là lạ, có một mùi rất kỳ quái”.
Tôi ngửi kỹ trong không khí, nhưng vẫn không thấy gì, bèn hỏi: “Mùi gì cơ?”
Hồ Kiếm nuốt nước miếng, nhìn tôi nói: “Có mùi nước tiểu của sói cái”.
Nước tiểu của sói cái?
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ, Hồ Kiếm lại nói: “Có người muốn hại chúng ta, vì thế mới cố ý đổ nước tiểu của sói cái ra đây, để thu hút cả bầy sói. Sau khi sói đực đến, đương nhiên sẽ ngửi thấy mùi trên người của chúng ta và bắt đầu tấn công chúng ta. Chỉ có điều là người hại chúng ta không ngờ rằng hang động của chúng ta lại rất an toàn. Đừng nói là lũ sói này, đến một con khỉ muốn chui vào còn khó”.
“Trước kia, tôi là thợ săn trong núi nên rất nhạy cảm với những mùi này. Chỉ cần có mùi nước tiểu của sói cái, chúng ta phải lập tức rút lui ngay. Vì chẳng có người thợ săn nào dám chống lại cả một bầy sói đực đang phát điên cả”.
Nói xong, y lại nổi nghi hoặc: “Nhưng điều kỳ lạ là thường thì lũ sói đực này sẽ không bỏ đi, mà luôn canh chừng ở đây mới phải. Nhưng tại sao chúng lại bỏ đi mất rồi?”
Tuy nhiên ngay sau đó, tôi đã tìm thấy đáp án khiến y đau đầu.
Tôi bước lên trước vài bước, cảnh tượng khiến tôi khiếp sợ hơn đã xảy ra. Trên nền tuyết cách chúng tôi không xa, tôi lờ mờ nhìn thấy xác của mấy con sói xám đã chết.
Tôi nhìn ngó xung quanh, xác định không hề có điều gì bất thường. Tôi và Hồ Kiếm lập tức kéo mấy cái xác sói về hang, khi nhìn thấy mấy cái xác này, chúng tôi đều trầm mặc.
Tình hình giống hệt lần trước mà chúng tôi phát hiện, mấy con sói này cũng chết bởi một đòn duy nhất, cổ chúng có một vết cắn to và hai lỗ máu rất sâu và rõ ràng, hai con sói đực này vẫn bị giết trong trạng thái không hề phản kháng.
Chúng tôi lật cái xác sói lại, lồng ngực nó cũng bị cắn thủng một lỗ, trái tim đã biết mất.
Thao tác quen thuộc này khiến chúng tôi không khỏi nghĩ tới một điều, loài vật ăn thịt thần bí lần trước vẫn chưa đi xa, mà tiếp tục mai phục ở xung quanh đây, chờ cơ hội để giết chúng tôi.
Tôi hít sâu một hơi nói: “Kệ đi, chúng ta cứ ăn trước đã. Mùi vị của thịt sói khá ngon, xương cũng rất được”.
Dù mọi người đều không nói gì, nhưng lần này đã khác trước, chúng tôi trầm mặc một cách lạ thường. Mùi vị thì đúng là vẫn ngon như trước, nhưng cảm giác thèm ăn đã giảm đi rất nhiều. Vì thế, cả một ngày mà chúng tôi chỉ ăn hết nửa con sói xám.
Tôi có một suy nghĩ buồn cười là không ai muốn ăn nhiều để đỡ phải đi vệ sinh, cho loài vật ăn thịt thần bí tập kích.
Xác sói xám mà chúng tôi phát hiện ra lần này không chỉ là lý do khiến lũ sói giải tán, mà còn làm tăng bóng ma tâm lý cho chúng tôi trong những ngày tiếp theo. Nếu không giải quyết được vấn đề này, sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ chết trong áp lực và sợ hãi.
Nhưng đến giờ, đến cái bóng của loài vật ăn thịt thần bí đó, chúng tôi cũng chẳng thấy đâu thì dễ gì mà xử nó được?
Đương nhiên, câu nói lúc trước của Hồ Kiếm đã khiến cơn phẫn nộ trong tôi dâng lên thêm. Vốn dĩ tôi chỉ định đòi lại thức ăn từ đám người đã ăn trộm đồ đạc của chúng tôi, còn trừng phạt gì đó thì thôi. Nhưng bây giờ xem ra, ta không hại người thì người sẽ hại ta rồi.Đám người này không chỉ lấy cắp đồ ăn của chúng tôi, mà còn dùng nước tiểu của sói cái để dụ bầy sói đến, định dồn chúng tôi vào chỗ chết. Thù cũ hận mới gộp lại, sớm muộn gì tôi cũng sẽ cho họ biết cái giá khi chọc tôi nổi giận!
——————–
/515
|