Chương 445: Quay về
“Tôi đã giải quyết hai tên người Xiêng La này rồi”.
Tôi nhìn sang Triệu Thư Hằng, chỉ thấy vẻ mặt anh ta trầm lặng như nước, hai tay còn hơi run rẩy, như không thể ngờ là chính tay mình đã vặn gãy cổ hai người đó.
Đến tôi cũng không biết trải nghiệm lần này lại có ảnh hướng lớn cỡ nào đến anh ta. Sau này, anh ta sẽ là con đại bàng tung hoành Hoa Hạ, nguyên nhân là nhờ chuyến hành trình trên hòn đảo hoang này đã rèn luyện ý chí và tinh thần quyết đoán cho anh ta.
Triệu Thư Hằng lại ôm đầu lẩm bẩm: “Nhưng nếu tôi không giết họ thì họ sẽ giết tôi”.
Nói rồi, anh ta có vẻ đau khổ.
Tôi vỗ vai anh ta: “Thế giới này là vậy đấy. Hồi ở Xiêng La, tôi đã trải qua rất nhiều chuyện như thế này, thậm chí còn nguy hiểm hơn bây giờ nhiều. Lúc đó, ai cũng có súng, sơ sẩy cái là chết như chơi, vì thế anh đừng bao giờ nhân từ với người khác quá. Ví dụ như lần trên đảo hoang này đi, hai lần trước, tôi và Bạch Vi đều mềm lòng, tha cho Vương Cương và Viên Dung, kết quả là suýt nữa tự dồn mình vào chỗ chết”.
Dứt lời, tôi nhìn Triệu Thư Hằng đăm đăm rồi nói: “Anh phải hiểu rõ vấn đề này”.
Khi nghe thấy ba cô gái nói chuyện ở cạnh suối nước nóng, Triệu Thư Hằng cực kỳ phẫn hận, chắc chắn cũng có ý muốn giết người, nhưng lần đầu tiên anh ta giết người cũng giống tôi, đều không ngờ sẽ có cảm giác này.
Không phải là chúng tôi đã trở nên xấu xa, một sinh mạng đã mất dưới tay chúng tôi, nên trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy hổ thẹn và tội lỗi.
Nhưng chúng tôi có thể tự an ủi mình rằng những người này giống như con đỉa. Nếu chúng tôi không nhẫn tâm diệt trừ chúng thì không những chúng sẽ hút máu của chúng tôi, mà một ngày nào đó còn giết chúng tôi nữa.
Tóm lại chúng tôi không nhiều lời nữa, tôi gọi ba cô gái đó tỉnh lại. Họ vừa tỉnh dậy còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng lúc này có một cơn gió thổi qua, mùi máu tanh trong khe núi chẳng mấy chốc đã bay tới, mặt của ba cô gái lập tức biến sắc. Mặt Viên Dung tái nhợt, lắp bắp hỏi tôi: “Anh Cương chết rồi sao?”
Tôi đáp: “Chưa, nhưng cũng chẳng sống được bao lâu nữa đâu”.
Viên Dung hét “a” lên một tiếng, nhảy ngay từ trên khe núi xuống. May mà chỗ này không cao, chỉ cỡ một tầng lầu, bên dưới còn có bùn đất khá mềm, vì thế cô ta chỉ hơi choáng váng. Nhưng ngay sau đó, cô ta đã nhìn thấy Vương Cương đang ngửa đầu nhìn lên trời, cười ha hả.
Bây giờ, hơi thở của Vương Cương như ngọn nến trước gió, thổi một cái là tắt. Viên Dung bổ nhào đến bên cạnh anh ta, gào khóc.
Tôi thật sự không hiểu tình cảm của đôi cẩu nam nữ này. Nếu bọn họ yêu nhau thật lòng, tại sao Vương Cương có thể chấp nhận cho Lý Hạo hưởng thụ người phụ nữ của mình?
Và tại sao Viên Dung cũng không hề phản kháng?
Tôi nhìn sang hai cô gái còn lại, nói: “Hôm nay, tâm trạng của ông đây tốt, hai người mau biến đi”.
Hai người đó run rẩy, tái mặt, rồi nói: “Chúng tôi, chúng tôi biết đi đâu bây giờ? Lẽ ra chúng tôi đi theo đám Lý Hạo, nhưng giờ Lý Hạo chết rồi, hai người phụ nữ chúng tôi chỉ còn nước chết trên hòn đảo hoang này thôi”.
Giọng nói của họ chứa đầy vẻ tuyệt vọng và một chút oán trách, như thể họ đang trách tôi tại sao lại giết đám Lý Hạo vậy.
Tôi bực mình, giơ họng súng đen ngòm lên, chĩa vào bộ ngực đẫy đà của họ: “Nếu hai cô đã không muốn sống nữa, vậy giờ tôi tiễn đi luôn nhé!”
Kết quả là tôi vừa nói xong, hai người đó đã hét lên “a”, quỳ xuống đất, run rẩy bảo tôi đừng giết họ.
Vừa rồi, các người còn ương ngạnh lắm cơ mà?
Đầu tôi quay mòng mòng.
Lúc này, Triệu Thư Hằng kịp thời đi tới, kéo họng súng của tôi xuống, nói: “Phương Dương, họ là phụ nữ, tha cho họ đi. Hay là để họ ở tạm với chúng ta, coi như thêm người sai vặt”.
Dứt lời, Triệu Thư Hằng nhìn về phía Viên Dung vẫn đang kêu khóc rung trời trong khe núi: “Còn cô ả này thì thôi, cô ta đã hại chúng ta biết bao nhiêu lần, thả cho cô ta một mạng là đủ lắm rồi”.
Nhưng anh ta vừa nói xong, Viên Dung đã ngẩng đầu lên, tiếng khóc còn dữ dội hơn lúc trước, cổ họng cô ta như sắp nứt ra. Trong lòng chúng tôi đều biết rõ, tên Vương Cương này cuối cùng cũng chết rồi.
Nếu Triệu Thư Hằng đã nói vậy, tôi cũng thuận nước đẩy thuyền: “Được, thế thì tạm thời các cô đi về hang động với chúng tôi. Nếu để chúng tôi phát hiện hai người có ý đồ bất chính gì thì đừng trách tôi là ác”.
Hai cô gái như được đại xá, ánh mắt cũng vui vẻ hẳn lên, vội vàng dập đầu cảm ơn chúng tôi.
Triệu Thư Hằng đỡ hai người đó dậy.
Tôi nhìn anh ta, phát hiện hình như mình không hiểu anh ta cho lắm.
Triệu Thư Hằng trước đây phóng đãng ngỗ ngược, nhưng làm gì cũng có chừng mực. Nhưng lần này thì khác, hình như anh ta đã thay đổi rồi.
Dường như đã phát hiện ra sự nghi hoặc của tôi, Triệu Thư Hằng nói: “Phương Dương, chúng ta đã giết quá nhiều người rồi”.
Tôi mỉm cười không nói gì, chuyện của Vương Cương và Viên Dung lần này đã để lại ấn tượng rất sâu cho tôi. Trong đầu tôi chỉ có một cách giải quyết duy nhất với loại chuyện này thôi.
Đó chính là nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
Triệu Thư Hằng mỗi bên đỡ một cô gái dậy, nhưng hình như tên này đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày rồi. Nhân lúc người đẹp không chú ý, Triệu Thư Hằng quang minh chính đại nhòm ngó người ta, khiến hai cô gái mỉm cười thẹn thùng.
Tôi khẽ hỏi: “Lúc trước anh bảo nhìn mấy cô này không ưng mắt cơ mà?”
“Méo mó có hơn không, ông đây cấm dục mấy tháng nay rồi đấy!”
Triệu Thư Hằng cũng có vẻ bất đắc dĩ, thậm chí còn có lý lẽ hùng hồn.
Tôi lắc đầu đi xuống khe núi, hỏi tên hai cô gái kia. Trong đó, một người hơi béo và có bộ ngực đồ sộ tên là Tiền Lệ Lệ, người còn lại hơi gầy là Phùng Kha, nhưng tôi thích gọi cô ta là cô nàng lẳng lơ hơn.
Vì trong ba cô gái, duy chỉ có Phùng Ngoa là mặc thiếu vải nhất, hơn nữa lúc nào cô ả cũng cọ bộ ngực vào cánh tay chúng tôi.
Tôi không có thiện cảm với bọn họ, nhưng Triệu Thư Hằng thì rất hưởng thụ.
Để bọn họ dẫn đường, chúng tôi đã tìm được chỗ mà mấy người Lý Hạo tích trữ đồ đạc. Quả nhiên, bên trong có rất nhiều loại thịt, nhưng so với chỗ thịt mà họ lấy cắp trong hang của chúng tôi thì ít hơn nhiều.
Từ đó có thể thấy nhóm Lý Hạo sống xa hoa dâm dật, tăm tối thế nào ở nơi này.
Vì một chút thịt mà chúng tôi phải ra ngoài mạo hiểm với hổ răng kiếm, còn họ chỉ cần ngồi dưng ăn hoang, còn có phụ nữ để hưởng thụ.
Mỗi người chúng tôi khiêng một cái bao, vừa hay mang được hết đồ ăn trong hang đi, còn một ít nồi và dụng cụ khác thì để cô ả lẳng lơ và Tiền Lệ Lệ cầm.
Lúc chúng tôi khệnh khạng đi ra khỏi khe núi, Viên Dung đã ngừng khóc. Tôi đi đến gần nhìn thì thấy Vương Cương đã chết từ lâu, đến máu cũng đã đông lại trên mặt đất.
Nhưng Viên Dung đang nằm bò bên cạnh Vương Cương hình như cũng đã tắt thở, tôi nhìn kỹ mới thấy thì ra trên cổ tay cô ta cũng đã xuất hiện một vạch máu từ bao giờ, hình như cô ta đã dùng vật gì đó cứa cổ tay.
Tôi không nói gì, mà bảo mọi người đi thôi. Kết cục này đã là rất tốt với hai người họ rồi, nếu không sống bên ngoài khe núi, không có bột phấn đuổi côn trùng mà Lý Hạo chế ra thì chắc đến xác hai người đó cũng chẳng còn mất.
——————–
/515
|