Chương 454: Gặp phải
“Mãng xà khổng lồ?”
Tiền Lệ Lệ kinh ngạc kêu lên, khó tin nhìn tôi: “Trong rừng này có mãng xà khổng lồ á? Vì sao trước nay, chúng tôi chưa từng thấy nhỉ?”
Phùng Kha khinh thường nói: “Nếu thật sự có mãng xà khổng lồ, chắc chắn nó sẽ ăn thịt cô đầu tiên, trông cái dáng vẻ ngực to não phẳng của cô kìa!”
Tiền Lệ Lệ đỏ mặt, muốn đi tới đánh Phùng Kha, nhưng Phùng Kha cũng không chịu yếu thế. Thấy hai cô gái sắp gây nhau đến nơi, tôi vội vàng ngăn lại, nói: “Điều có thể chắc chắn là trong khu rừng này thực sự không có mãng xà khổng lồ. Dù sao thì một núi không thể có hai hổ, trong khu rừng này có sự tồn tại của hổ răng kiếm, con mãng xà khổng lồ và nó cùng là động vật ăn thịt cỡ lớn, gặp nhau để mà oánh nhau tan xác ra à?”
Tôi nhìn sang Bạch Vi, thấy cô ấy lặng lẽ gật đầu với tôi.
Tôi hắng giọng, nói tiếp: “Nhưng mấy ngày trước, tôi và Bạch Vi từng nhìn thấy một con mãng xà khổng lồ ở trên biển. Thể hình nó lớn hơn hẳn so với những con mãng xà mà chúng ta nhìn thấy trong phim tài liệu trên TV”.
Tôi vừa nói dứt lời, mọi người lập tức im lặng, Triệu Thư Hằng nuốt nước bọt: “Nếu chúng ta gặp phải nó thì chạy kiểu gì?”
“Chạy? Nếu thật sự gặp phải nó thì khỏi cần chạy, nếu nó có ý định giết chúng ta thì sẽ khó đối phó hơn con hổ răng kiếm nhiều”.
Tôi cười khổ lắc đầu, nhìn sang Hàn Mỹ Kỳ và Hồ Kiếm: “Hai người có còn nhớ chuyện lúc trước ra biển định tìm cách rời đi, nhưng bè gỗ lại bị lật, sau đó lại trở về hòn đảo này không?”
Hồ Kiếm biến sắc mặt: “Ý anh là, lúc đó chúng tôi đã gặp nó ư?”
“Chính xác. Lúc đó hai người hẳn là đã gặp phải con mãng xà khổng lồ đó, nhưng nó không tấn công hai người, mà chỉ lật bè, rồi khiến hai người quay lại hòn đảo thôi”.
Tôi tiếp tục giải thích: “Chuyện của hai người là một lần, trước đó nữa, tôi và Bạch Vi cũng từng thấy tình huống tương tự. Viên Dung và Vương Cương, chính là cặp đôi đã lấy trộm đồ của chúng ta ý, họ vừa bắt cá vừa đi sâu xuống biển, con mãng xà khổng lồ đó cách bọn họ càng lúc càng gần. Nhưng sau đó Vương Cương lên bờ, con mãng xà khổng lồ lại quay đầu, biến mất trên biển. Chính tôi cũng đã trải qua chuyện tương tự một lần”.
Tôi hít sâu một hơi: “Vì vậy tôi vẫn luôn suy đoán, có lẽ con mãng xà khổng lồ đó sống ở trên biển, dùng những sinh vật trên biển làm thức ăn, nó và con hổ răng kiếm mỗi con chiếm cứ một nơi. Hổ răng kiếm trông coi đất liền, vô cùng hung ác, mà con mãng xà khổng lồ thì lại bơi tuần trên biển, tính tình ôn hòa hơn một chút. Nếu chúng ta không chủ động muốn rời khỏi khỏi đảo, nó cũng sẽ không tấn công chúng ta”.
Nghe tôi nói xong, vẻ căng thẳng trên mặt mọi người mới giảm đi một chút.
Triệu Thư Hằng hỏi: “Nhưng nếu là vậy, trên biển và đất liền đều có thú dữ, thế trên không trung thì sao? Tính đến bây giờ, chúng ta vẫn chưa phát hiện ra bất cứ quái vật ăn thịt nào ở trên không cả”.
Đúng vậy, vị trí hang núi của chúng tôi rất tốt, nếu trên không có thú dữ xuất hiện, chúng tôi nhất định có thể nhìn thấy ngay lập tức.
Tôi lại nhìn về phía bức tranh thứ ba, nói: “Anh nói không sai, chính vì đến bây giờ chúng ta vẫn chưa phát hiện ra sinh vật nào trên không, cho nên bức tranh thứ ba này đa phần là không liên quan đến sinh vật ở trên không, mà là giải thích cách thoát khỏi đây”.
“Nhưng trên bức tranh thứ ba này chỉ vẽ mấy hình người, còn đang quỳ nữa, vậy có nghĩa là gì?”
Phùng Kha cũng thu lại tính lẳng lơ thường ngày, nghiêm túc thắc mắc.
Tôi lắc đầu: “Tôi không biết, chắc ý là trên đảo này có một sự tồn tại đáng sợ khiến chúng ta bó tay chịu trói, ngay cả sức uy hiếp của mãng xà khổng lồ và hổ răng kiếm cũng không thể bì kịp, do đó con người mới đành phải quỳ xuống cầu xin nó buông tha”.
Tôi suy nghĩ một chút lại nói: “Nhưng nếu lý giải như vậy, thì lối thoát của chúng ta ở đâu?”
——————–
/515
|