Chương 467: Có muốn đi không ?
Triệu Thư Hằng liếm môi nói: “Thế bây giờ, chúng ta có thể cử một người đi dụ con mãng xà này ra để những người khác đi vào không?”
Tôi cười khổ nói: “Nếu đơn giản như vậy, bức vẽ thứ hai đâu nhất thiết phải tồn tại làm gì”.
Triệu Thư Hằng cau mày, tôi vỗ vai anh ta: “Dù kiến nghị này của anh chẳng ra làm sao, nhưng suy nghĩ thì đáng được công nhận”.
Triệu Thư Hằng thấy hơi nghi hoặc, đang định lên tiếng hỏi thì tôi đã cười nói: “Ý của tôi là ý định cử người dụ con mãng xà này ra ngoài chẳng ra làm sao. Phải biết là tốc độ hành động của mãng xà nhanh hơn con người rất nhiều. Anh bảo cử một người đi dụ nó chẳng khác nào bảo người ấy đâm đầu vào chỗ chết à? Phụ nữ và trẻ nhỏ thì không tính, nếu là đàn ông thì chỉ có tôi, anh và Hồ Kiếm, anh có muốn đi không?”
“Đương nhiên là không”.
Triệu Thư Hằng vội vàng lắc đầu, quả quyết xua tay.
Tôi cười nói: “Vậy đâu có được. Tuy nhiên dù kiến nghị này của anh không được, nhưng chúng ta có thể dựa vào đó để thử dùng một con động vật khác xem có thể dụ được con mãng xà này hay không. Nói cách khác là chúng ta phải tìm ra điểm sơ hở của con mãng xà này, chỉ cần có lỗ hổng, chúng ta còn sợ không chui qua được chắc?”
Dù tôi nói với vẻ thoải mái, nhưng trong lòng vẫn đang rất rối bời. Vì hòn đảo này thật sự rất dị, chuyện lúc trước đã chứng minh con hổ răng kiếm có một trí thông minh nhất định, ai biết con mãng xà này có như thế hay không?
Nếu nó cũng vậy thì chúng tôi có thể xin chết được rồi.
Tôi vừa nói xong, mắt của Hồ Kiếm và Bạch Vi đã sáng lên, Bạch Vi vui vẻ nói: “Phương Dương, anh nghĩ ra cách rồi à?”
“Ừ, tuy hơi tốn thời gian, nhưng kiểu gì cũng có tính khả thi”.
Sau đó, tôi chậm rãi nói suy nghĩ của mình ra: “Chúng ta có thể bắt một, hai con vật, để chúng làm vật thí nghiệm trước. Nếu chúng có thể vượt qua thành công thì chắc chúng ta cũng không gặp nguy hiểm gì quá lớn. Còn nếu cách này không được…”
Nói rồi, tôi cười hi hi đi đến cạnh Tiền Lệ Lệ, cô nàng đẫy đà luôn khá trầm mặc Tiền Lệ Lệ thấy hơi hoảng hốt, nuốt nước miếng hỏi: “Phương Dương, anh định làm gì?”
Tôi cười he he nói: “Các cô còn nhớ những kỹ thuật học được ở chỗ của Lý Hạo không?”
Mặt Tiền Lệ Lệ hết đỏ lại trắng, cô ta hơi xấu hổ hỏi: “Phải làm ở đây sao?”
Tôi mù mờ: “Cái gì mà làm ở đây?”
Tiền Lệ Lệ nhìn tôi đăm đăm, rồi lại liếc sang Bạch Vi, Bạch Vi cũng có đầy vẻ nghi hoặc.
Tôi đang không hiểu ý của Tiền Lệ Lệ, chỉ thấy cô ta đột nhiên cúi người xuống, hai tay đặt lên hông tôi, bắt đầu cởi dây quần tôi ra.
“Mẹ kiếp, cô làm gì đấy?”
Tôi giật nảy mình, không nhịn được lùi lại liên tục. Mặt Tiền Lệ Lệ thoáng cái đỏ bừng như sắp rỉ máu, cô ta lắp bắp nói: “Anh chẳng bảo tôi thực hiện kỹ thuật học được ở chỗ của Lý Hạo ngay tại đây à…”
“Khụ khụ khụ…”
Nghe Tiền Lệ Lệ nói xong, đầu tôi quay mòng mòng. Hiểu lầm thế này có chết không cơ chứ, không chỉ những cô gái khác, đến ánh mắt Bạch Vi nhìn tôi cũng đang dần thay đổi.
Tôi vội ho khan mấy tiếng để che giấu sự ngượng nghịu của bản thân: “Tôi không nói đến chuyện này, mà là lúc các cô tắm ở suối nước nóng ý…”
“Cái gì? Phương Dương, anh còn nhìn trộm đám Tiền Lệ Lệ tắm à?”
Hàn Mỹ Kỳ kinh ngạc hô lên, rồi cũng nhìn tôi như một kẻ háo sắc.
Bạch Vi cũng cau mày.
“Mẹ kiếp, mọi người nghe tôi giải thích. Ý của tôi là lúc trước, bọn họ từng xách một ít phấn đuổi côn trùng, tôi đang muốn nói đến cái này”.
Đầu tôi như muốn nổ tung, cảm thấy mình đã rơi xuống hố sâu, không thể ngoi lên được.
——————–
/515
|