Chương 493: Có gì khác con vật
Dứt lời, tôi ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Suy nghĩ trong đầu tôi rất đơn giản, có lẽ tạm thời chỉ có tôi và Bạch Vi muốn đi.
Ngày mai, tiếng chuông sẽ vang lên hai lần vào lúc sáng và tối. Điều tôi lo lắng nhất là đó, rất có thể ảnh hưởng của tiếng chuông cũng sẽ dần lớn hơn với chúng tôi.
Cuối cùng sẽ không còn là mất lý trí nữa, mà là sẽ giống như con vật trong khu rừng này, chỉ hoạt động và nghỉ ngơi khi có tiếng chuông vang.
Mà như vậy thì con người còn gì khác con vật nữa?
Thậm chí tôi còn lờ mờ có một dự cảm, có lẽ có người cố tình nhốt và nuôi dưỡng động vật trên hòn đảo này.
Con hổ răng kiếm và con mãng xà khổng lồ đã được họ huấn luyện không khác gì chó nghiệp vụ. Còn cửa ải thứ ba này cũng là người đó cố tình bố trí để đề phòng người mình sơ ý chạy vào, nhưng không thể thoát ra.
Đối mặt với tiếng chuông kỳ dị này và dưới sự ảnh hưởng nhiều lần của nó, có thể con người sẽ trở thành một cái xác không hồn.
Nghĩ tới hậu quả khủng khiếp này, tôi không khỏi thấy lạnh người.
Tôi nhìn Bạch Vi, vừa hay cô ấy cũng nhìn tôi. Chúng tôi đều hiểu ý trong mắt nhau, rồi cùng cười khổ.
Mọi người thương lượng một lúc trong lều, cuối cùng đã đưa ra một phương án.
Triệu Thư Hằng nói: ‘Phương Dương, hay là thế này đi, hai người xem có được không!”
Triệu Thư Hằng nhìn Hồ Kiếm, rồi nói tiếp: “Vừa nãy, hai người nói tiếng chuông sẽ vang lên vào sáng mai, nhưng tôi đoán bây giờ vẫn chưa đến mười hai giờ đêm. Hay là chúng ta ngủ tạm ba tiếng, sau đó sẽ cùng đi đến chỗ bàn thờ vào lúc ba giờ sáng”.
Nghe thấy cách này, tôi biết nhất định là kế sách do Triệu Thư Hằng nghĩ ra, nên cười khổ nói: “Anh có chắc đến lúc ấy mọi người tỉnh dậy được không? Khi quá buồn ngủ, con người ta sẽ ngủ say lắm đấy”.
Triệu Thư Hằng do dự một lát rồi nói: “Được chứ, đến lúc đó tôi sẽ gọi họ dậy. Vả lại, còn một chuyện nữa”.
“Chuyện gì?”
“Trong nhóm chúng ta, chỉ có tôi, anh và Hồ Kiếm là có thể đoán thời gian dựa vào tình hình xung quanh. Vì thế, trong ba người chúng ta, nhất định phải có một người thức để canh chừng, nếu không sẽ quá giờ mất. Chờ khi tiếng chuông vang lên, hậu quả ra sao khó mà biết được”.
Triệu Thư Hằng có vẻ khổ sở nói.
Tôi đứng bật dậy, mỉm cười vỗ vai anh ta: “Đúng, thế này mới là ý kiến đúng đắn chứ lại. Ok, vậy tôi sẽ thức canh chừng trước, chờ trăng lên giữa đỉnh đầu, sang ngày hôm sau, tôi sẽ gọi các anh”.
Bạch Vi còn định nói gì đó, nhưng tôi đã lắc đầu với cô ấy, thầm nói nếu mọi người đã lựa chọn như vậy, chúng ta không thể ép buộc họ.
Huống hồ tình nghĩa sau nhiều lần vào sinh ra tử với nhau, chúng tôi cũng không muốn khiến họ quá căng thẳng.
Tôi bảo Bạch Vi đi ngủ trước, Triệu Thư Hằng và Hồ Kiếm ngủ ngoài lều, còn tôi thì đốt thêm hai đống lửa ở bên ngoài quanh lều. Làm như vậy, ba đống lửa có thể đảm bảo nhiệt độ cạnh lều, vừa có thể đề phòng các con thú dữ đến đây gây chuyện. Dù tôi không lo lắng, nhưng càng ít phiền phức càng tốt.
Chẳng mấy chốc, trong lều đã yên tĩnh. Tôi đứng cạnh đống lửa, đột nhiên cảm thấy cuộc sống hơn một năm qua của mình thật ly kỳ và phiêu lưu, đến các bộ phim bom tấn của Hoa Quốc cũng không có tình tiết kịch tính đến mức này.
Tôi cẩn thận quan sát tình hình xung quanh, đồng thời chú ý sự biến đổi của các vì sao trên bầu trời.
Môi trường ở đây khác hẳn với Thịnh Hải. Ở đây, tôi có thể nhìn thấy bầu trời đêm, cùng các vì sao lấp lánh trên cao một cách rõ ràng.
——————–
/515
|