Chương 76: Tự mình yêu mình
Tôi vào cửa chỉ đảo mắt nhìn một vòng, sau đó xách đồ ăn vào bếp bắt đầu bận rộn.
Quả nhiên là trong bếp nhà cô ta có đầy đủ tất cả các dụng cụ, đồ đạc, gia vị cũng đầy đủ, xem ra trước đó quả thực là đã hạ quyết tâm muốn học nấu cơm rồi đây.
Nhưng lúc mà tôi bắt đầu làm thức ăn, nói vọng ra ngoài phòng khách hỏi xem cô ta có muốn học không thì cô ta thẳng thừng ném cho tôi một câu: “Không học.”
Tôi bận rộn hơn nửa tiếng đồng hồ, rán mấy con cá vàng nhỏ, một đĩa cà tím xào thịt, một nồi canh xương sườn bí đao và một đĩa rau, vì chỉ nấu ít, đủ cho hai người ăn nên càng dễ nấu ra được món ăn có mùi vị vừa ý.
Sau khi dọn sẵn đồ ăn ra bàn ăn và gọi vài câu xong, Bạch Vi mới mặc đồ ở nhà quần dài áo dài thong dong đi ra, nhưng vừa gửi thấy mùi thơm, bỗng nhiên cô ta liền đi nhanh hơn.
“Mau ăn đi.” Tôi để bát cơm đã xới sẵn trước mặt cô ta.
“Cảm ơn.”
Cô ta cũng không khách sáo, liền ngồi xuống, gắp một đũa cà tím xào thịt cho vào miệng, sau đó vừa gật đầu vừa kéo dài âm cuối “Uhm”.
“Phương Dương, không ngờ là đồ ăn anh nấu cũng ngon phết đấy chứ.”
Tôi cũng ngồi xuống, cười và nói: “Đương nhiên rồi, vừa đẹp trai, vừa biết nấu cơm, lại cực kỳ biết quan tâm người khác, người bạn trai như thế này đi đâu tìm được, phải không.”
“Xí, tự mình khen mình.”
“Lẽ nào không phải sao?”
“Không phải, ngoài việc biết nấu cơm ra, hai cái kia đều không phù hợp.”
“Ha ha ha……”
Cứ như vậy, tôi và Bạch Vi vừa ăn vừa mỉa mai chế nhạo lẫn nhau, ngoại trừ những lúc làm việc thì sẽ đặc biệt giả bộ làm bộ làm tịch ra, còn trong cuộc sống hàng ngày thì cô ta và đa số những người con gái khác không hề có gì khác biệt, rất nhiều đặc điểm của những người con gái nhỏ nhắn cô ta đều có đủ cả.
Ăn cơm xong, Bạch Vi nói muốn đi rửa bát, tôi bảo để tôi rửa là được rồi, cô ta không hề khách sáo mà nói luôn một câu: “Được, thế thì vất vả cho anh rồi.”, sau đó đi ra khỏi phòng ăn, ra phòng khách xem tivi luôn.
Tôi có chút cạn lời và rửa bát sạch sẽ, khi đi đến phòng khách, cô ta đang khoanh hai chân lại ngồi trên ghế sofa, ngồi xem tivi với tư thế lười biếng.
Tôi ngồi xuống bên cạnh cô ta, cô ta bất giác ngồi dịch sang bên cạnh.
“Làm việc cả ngày chắc mệt lắm rồi nhỉ? Hay là tôi giúp cô mát-xa?” Tôi hỏi.
“Không cần.”
Cô ta lại dịch sang bên cạnh thêm một chút nữa, dường như cảm giác vẫn chưa đủ an toàn, bèn cầm chặt cây bút trên khay trà lên, nhìn tôi một cái với hàm ý sâu xa.
Tôi thấy vậy liền nhếch mép lên, ánh mắt của cô ta dường như đang nói: Nếu như tôi dám đụng vào cô ta thì cô ta sẽ cầm bút đâm tôi.
Cái thứ đồ này không thể đem ra đùa được, nó có thể khoét được thành cái lỗ trên cơ thể người.
Tôi cười mỉa mai: “Thế thì không mát xa nữa vậy, dù sao thì tôi cũng mệt lắm rồi.”
“Cảm ơn bữa tối của anh, anh có thể đi được rồi.”
“Vừa ăn no, ngồi tí đã.”
“Mười phút.”
Tôi ngồi mười phút, trong mười phút đó thì có nói chuyện với cô ta mấy câu về chương trình trên tivi, tay cô ta vẫn cứ cầm khư khư lấy cái bút.
Vừa hết mười phút, cô ta lại nói: “Đến giờ rồi, anh có thể đi rồi.”
“Một mình cô ở nhà không cô đơn à? Tôi ở lại với cô thêm một lúc nữa nhé.”
“Tôi thích ở một mình, chả thấy cô đơn tẹo nào.” Cô ta giơ cái bút trong tay lên.
“Được rồi, vậy thì tôi về trước đây, cô nghỉ ngơi sớm đi.”
Tôi lại cười mỉa mai, nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.
“Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Sắc mặt cô ta ôn hòa hơn, nhàn nhạt nói.
Tôi kéo cửa đi ra ngoài, rồi lại quay đầu lại nói một câu: “Tối nay tôi sẽ mơ về cô, cô nhất định cũng sẽ mơ thấy tôi, trong giấc mơ chúng ta lại quấn quýt nhau.”
“Cút!”
Cô ta ném cái gối ôm về phía tôi.
Tôi kịp thời đóng cửa lại, chắn được cái gối ôm đó, sau đó rảo bước rời đi với tâm trạng vui vẻ.
Tôi bắt đầu có chút hưởng thụ kiểu quan hệ như thế này với Bạch Vi rồi, càng ngày càng thích trêu nghẹo cô ta, thích nhìn dáng vẻ giận đùng đùng của cô ta, cảm giác này thật sự là không tồi chút nào.
Lẽ nào, tôi thật sự là đã có hơi thích cô ta thật rồi sao?
Nhưng dự định ban đầu của tôi chỉ là muốn trả thù cô ta, khiến cô ta yêu tôi, sau đó tàn nhẫn vứt bỏ cô ta, khiến cho cô ta buồn tủi, khiến cho cô ta đau lòng.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của tôi có chút phức tạp, cũng nghĩ không ra nguyên do gì.
Về đến phòng trọ, tôi có chút mệt mỏi, muốn đi tắm rồi đi ngủ luôn.
Nhưng khi còn chưa kịp vào phòng, Ngô Thừa Chí chạy từ trong phòng của hắn ra, vừa có chút căng thẳng vừa có chút ngoan ngoãn nói: “Phương Dương, vừa nãy tôi cãi nhau với Chu Miểu, cô ấy chạy ra ngoài rồi, trên đường về anh có gặp cô ấy không?”
Tôi ngơ ngác một lúc và nói: “Có gặp đâu.”
“Haiz……” Ngô Thừa Chí có chút luống cuống, “Phải rồi, điện thoại của tôi bị cô ấy cầm ra ngoài rồi, có thể cho tôi mượn điện thoại của anh gọi cho cô ấy được không? Anh xem……phòng của Chung Lâm bọn họ đều đóng cửa rồi, không biết đã ngủ chưa nữa, tôi cũng ngại làm phiền họ, chỉ có thể hỏi mượn điện thoại của anh thôi.”
Tôi có chút cạn lời: “Đừng gọi nữa, nhanh đuổi theo cô ấy đi?”
Sắc mặt Ngô Thừa Chí lộ rõ vẻ căng thẳng hơn: “Nếu đuổi theo……Tôi không biết phải đi đâu tìm cô ấy đây, vẫn cứ……nên gọi một cuộc điện thoại trước đã nhỉ, nếu như cô ấy không nghe điện thoại thì tôi sẽ đuổi theo sau.”
Trong lòng tôi không thể không có chút khinh thường, một thằng đàn ông mà vâng vâng dạ dạ chả ra thể thống gì, nhưng tôi không nói ra, cũng không từ chối, lấy điện thoại ra và mở khóa xong thì đưa cho hắn.
“Cảm ơn, cảm ơn anh, Phương Dương.” Ngô Thừa Chí cầm lấy điện thoại, mở bàn phím điện thoại ra nhập vào một dãy số.
Không lâu sau, điện thoại đã kết nối được, Ngô Thừa Chí nói với điện thoại bằng giọng gần như khổ sở van nài: “Alo, vợ ơi, em đi đâu rồi?”
Tôi đứng bên cạnh nghe thấy giọng của Chu Miểu trong điện thoại, tôi thấy nếu tôi vẫn đứng bên cạnh nghe thì Ngô Thừa Chí sẽ ngại, bèn đi vào phòng của mình và lấy quần áo đi tắm.
“Phương Dương, cảm ơn anh, tôi gọi điện thoại xong sẽ trả lại anh sau được không?” Ngô Thừa Chí hỏi sau lưng.
“Không sao, anh cứ dỗ Chu Miểu về trước đã.”
Tôi lấy xong quần áo để thay khi tắm, đợi vài phút thấy Ngô Thừa Chí vẫn đang ở phòng khách nói chuyện điện thoại với Chu Miểu, chắc là trong chốc lát sẽ không nói chuyện xong được, tôi liền đi thẳng vào nhà vệ sinh tắm cái đã rồi nói sau.
Trong lúc đó, ngoài tiếng bước chân của Chung Lâm mở cửa bước ra ngoài ra thì chỉ có mỗi tiếng của Ngô Thừa Chí đang dỗ vợ.
Tôi tắm xong, đi ra ngoài thì thấy Ngô Thừa Chí đã nói chuyện điện thoại xong rồi, đang cầm điện thoại đứng ở phòng khách với vẻ mặt căng thẳng, buổi đêm của tiết trời tháng tư ở Thịnh Hải rất mát mẻ, nhưng quần áo trên người hắn thì lại ướt nhẹp hơn nửa rồi.
“Phương Dương, điện thoại của anh, cảm ơn anh, tôi phải ra ngoài tìm Chu Miểu thôi.”
Ngô Thừa Chí cầm điện thoại nhét vào tay tôi, sau đó vội vội vàng vàng kéo cửa ra và chạy ra ngoài.
“He.” Tôi bất giác lắc đầu và bật cười, thật sự là chưa từng thấy một thằng đàn ông nào sợ vợ như vậy.
Vừa định đóng cửa lại, Chung Lâm và Lý Phương Phi từ trong phòng của bọn họ bước ra, tò mò hỏi: “Phương Dương, Ngô Thừa Chí và Chu Miểu làm sao thế? Cãi nhau à?”
Tôi gật đầu: “Đúng đấy, hai người ở nhà mà không nghe thấy tiếng cãi nhau à?”
Chung Lâm và Lý Phương Phi ngơ ngác nhìn nhau: “Đâu có nhỉ, bọn em đóng cửa suốt, không hề nghe thấy tiếng cãi nhau nào, có thể là bọn họ cãi nhau ở trong phòng rồi.”
“Ừ, Ngô Thừa Chí đuổi theo Chu Miểu rồi, không sao đâu, yên tâm đi.”
Tôi không muốn can dự quá nhiều vào những chuyện cãi vã này, liền đi vào phòng, đóng cửa lại chuẩn bị nghịch điện thoại một lát thì cũng đến giờ đi ngủ rồi.
Suốt đêm, cho đến tận lúc tôi ngủ say đều không hề nghe thấy tiếng mở cửa. Sáng ra lúc tôi ngủ dậy, những ngày bình thường thì bọn họ cũng ngủ dậy vào tầm này, nhưng tôi không hề thấy bọn họ đâu, trong phòng cũng không có động tĩnh, hình như là cả đêm hôm qua bọn họ vẫn chưa về nhà.
——————-
/515
|